Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 543 - Chương 543. Hồng Hưng Là Thứ Gì?

Chương 543. Hồng Hưng là thứ gì?
Chương 543. Hồng Hưng là thứ gì?

“Nếu Hoắc thiếu cảm thấy khó xử thì thôi vậy.” Thạch Chí Kiên lấy lui làm tiến: “Có vẻ bài hát này ta phải mất mấy ngày mới viết xong.”

“Đừng mà. Ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Ngày mai ngươi cứ đến, chúng ta nghéo tay, một lời đã định.” Hoắc Chấn Đình vội nghéo tay với Thạch Chí Kiên, ký kết bằng miệng.

Không bao lâu nữa là sinh nhật của Hà Hướng Anh, hắn nhất định phải chuẩn bị bài hát kỹ càng.

“Như vậy chẳng phải làm khó cho ngươi rồi sao? Ta là người tốt, còn ngươi lại là bạn của tam thiếu.”

“Không làm khó dễ.” Hoắc Chấn Đình trả lời rất rõ ràng: “Ta bị người ta áp chế đã quen. Từ đại ca hắn bình thường không ít lần làm như vậy mà.”

Từ tam thiếu trợn mắt bên cạnh: “Liên quan gì đến ta? Ta là người vô cùng hiền lành.”

“Hiền lành cái đầu ngươi đấy. Lần trước chẳng qua ta và một nữ sinh đi dã ngoại ở Đại Tự Sơn, ta đã bị ngươi uy hiếp đãi ăn sáng cả một tháng.”

“Ai biết được các ngươi dã ngoại hay là dã chiến? Ta phải chịu trách nhiệm với A Anh.”

“Chịu trách nhiệm cái quỷ. Ngươi xem ta như phiếu ăn sáng thì có.”

Trong lúc hai người Hoắc Từ đấu võ mồm với nhau, chợt nghe cách đó không xa có người mắng: “Đồ gái điếm, ngươi không phải chỉ là một con hát rong thôi sao? Người khác gọi ngươi là Cửu Long Hoàng Hậu, ngươi tưởng mình là hoàng hậu à?”

“Lần này, giám sát Kennedy của chúng ta có thể để ý đến ngươi, đó là phúc khí tu luyện ngàn năm của ngươi rồi. Ngươi lại không biết tốt xấu, dám từ chối hắn.”

“Xin lỗi, mặc dù ta chỉ biết ca hát, nhưng không phải ai cũng có thể ăn hiếp được ta. Bảo ta uống một ly rượu với hắn thì được, nhưng bảo ta đi khách với hắn là không được. Ta là ca sĩ, không phải gái bán hoa.”

“Cái gì? Ngươi nói giám sát Kennedy tôn quý của chúng ta ăn hiếp ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ngươi chính là kỹ nữ hát rong.”

Bốp.

Nhiếp Vịnh Đàn trực tiếp cho người kia một cái tát.

Nhìn kỹ lại, rõ ràng là Kim Nha Lôi.

Kim Nha Lôi liếm vết máu nơi khóe miệng do bị đánh, gương mặt âm trầm nhìn Nhiếp Vịnh Đàn, lạnh lùng nói: “Ả nữ nhân kia, ta cho ngươi biết, bây giờ ngươi đã thành công chọc giận ta. Có ai không, bắt nàng đi.”

Hai tên đàn em của Kim Nha Lôi là Tang Bưu và Lạn Nha Câu muốn ra tay kéo người.

“Dừng tay, ai dám động đến chị dâu của chúng ta?”

“Muốn ăn đòn à, đám khốn kiếp kia.”

Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường phi thân ra, một cước đạp lăn Tang Bưu và Lạn Nha Câu.

“Muốn động nàng, trước phải hỏi qua Hồng Hưng chúng ta.”

Tiếu Nha Kiên vỗ ngực nói.

Khóe mắt Kim Nha Lôi co quắp. Hắn mang theo ít người, làm sao mà đánh?

Đúng lúc này…

“Hồng Hưng? Chưa từng nghe nói qua. Là cái thứ gì vậy?”

Một giọng nói vang lên, chỉ thấy giám sát Kennedy ung dung đứng lên.

Trong tay hắn còn cầm nửa miếng dưa hấu. Hắn đưa lên miệng ăn nốt rồi ném vỏ xuống mặt đất, quơ khăn giấy trên bàn lau miệng vài cái, lúc này hắn mới quay sang nhìn đám người Tiếu Nha Kiên.

Kennedy.

Tổng giám sát Du Ma Địa.

Tính cách ngạo mạn, bá đạo, vô cùng xem thường người Trung Quốc.

Trong mắt Kennedy, Hồng Kông là thuộc địa của đế quốc Anh bọn hắn.

Người Anh là chủng tộc cao quý nhất, tiếp theo là những người Ấn Độ, cuối cùng mới là người Hồng Kông Trung Quốc.

Nhưng Hồng Kông bây giờ, bốn đại thanh tra đang rất hùng mạnh, lấy thanh tra Lôi Lạc dẫn đầu tập trung một nhóm người Hoa chiếm cứ một nửa giang sơn giới cảnh sát Hồng Kông. Điều này khiến cho Kennedy cảm thấy rất khó chịu.

Nhất là cách đây không lâu, tên thanh tra người Hoa Đại Nhãn Quang trước mặt hắn giống như nô tài lại mượn cơ hội mua thức ăn mà ngủ với vợ của hắn là Catherine.

“Người Trung Quốc bẩn thỉu.”

“Loại dân tộc cấp thấp.”

Nghĩ đến chuyện buồn nôn kia, Kennedy lại giận không kềm được.

Thế là hắn tìm cơ hội đẩy Đại Nhãn Quang đến Thuyên Loan canh hồ nước.

Điều này còn chưa tính. Kennedy vẫn cảm thấy chưa hết giận. Ngươi ngủ với vợ của ta, ta chơi em gái của ngươi.

Thế là, Kennedy cho người bắt cóc em gái của Đại Nhãn Quang, “chơi” nàng ba ngày ba đêm ở biệt thự riêng của hắn.

Nghe tiếng nữ hài kêu thảm, một khắc đó Kennedy cảm thấy sảng khoái vô cùng. Trả được thù mang đến khoái cảm khiến cho hắn vui vẻ cực kỳ.

Cách đây không lâu, Kennedy nhận được tin tức hắn sắp được bổ nhiệm làm cảnh ti cấp cao của khu vực Du Ma Địa.

Từ giám sát đến cảnh ti, có thể nói là vừa thăng chức vừa tăng lương. Dùng tục ngữ của người Trung Quốc đáng chết mà nói chính là song hỉ lâm môn.

Kennedy không ngốc. Khi Winzerton giới thiệu tên chó Trung Quốc Kim Nha Lôi cho hắn, hắn biết Winzerton đang lợi dụng hắn.

Nhưng không sao. Trên đời này chính là như vậy. Ngươi lợi dụng ta, ta lợi dụng ngươi.

Kim Nha Lôi muốn lợi dụng hắn đả kích vũ trường Bobo.

Kennedy cũng muốn bán cho Winzerton một ân tình.

Huống chi, hắn đã thèm nhỏ dãi Cửu Long Hoàng Hậu Nhiếp Vịnh Đàn của vũ trường Boho. Hắn nghe nói nàng xinh đẹp như hoa, giọng hát kinh người. Nếu có thể đoạt nàng vào tay, cũng xem như thể hiện được thực lực cường đại của mình.

Nhất là sau khi Kennedy nghe được Nhiếp Vịnh Đàn là nữ nhân của Thạch Chí Kiên, ham muốn đó lại càng mạnh.

Thạch Chí Kiên là ai?

Kennedy biết rất rõ, là em nuôi của Lôi Lạc.

Mặc kệ là giang hồ hay là giới cảnh sát người Hoa, tất cả đều nói Thạch Chí Kiên sắc bén ra sao, Lôi Lạc bảo vệ hắn như thế nào.

Đúng lúc.

Kennedy muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy, mặc kệ là Nhiếp Vịnh Đàn của vũ trường Bobo là bạn gái của ai, Kennedy hắn đều chơi hết.

Đã muốn chơi thì phải chơi cho thật lớn.

Bây giờ hắn muốn chơi nữ nhân của em nuôi Lôi Lạc.

Hết chương 543.
Bình Luận (0)
Comment