Nhưng lúc này nàng đã không cách nào từ chối. Nhiếp Vịnh Đàn đành phải làm một điều kỳ quặc, bảo Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường đến múa minh họa cho nàng, đồng thời biểu diễn còn là công phu Thiếu Lâm.
Có như vậy, vũ đạo công phu ít nhiều sẽ giảm đi sự ngọt ngào trong giọng hát của nàng, khiến cho bài hát có thêm phần mạnh mẽ.
Tuy nhiên, sau khi được Nhiếp Vịnh Đàn thay đổi như vậy, cả bài hát ngược lại trở nên đặc sắc, khiến cho người nghe cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể căng tràn, sục sôi.
“Phá vỡ con đường đẫm máu, vẫy tay và hướng tới sự trẻ hóa đất nước.”
Hoắc đại thiếu nghe lời bài hát rồi lại nhìn vũ đạo, bỗng nhiên nói một câu: “Bài hát này càng nghe càng hăng.”
Thạch Chí Kiên trong lòng tự nhủ: “Hăng thì có ích gì? Ngươi không phải cha của ngươi.”
Ban đầu bài hát này Thạch Chí Kiên đặc biệt chuẩn bị cho Hoắc lão đại, không ngờ hắn tính toán sai lầm, Hoắc lão đại không đến mà là Hoắc công tử đến.
“Đúng vậy, tại sao hôm nay Nhiếp cô nương lại biểu diễn ca khúc như thế, thật sự khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, muốn khoa chân múa tay.” Từ tam thiếu kinh ngạc nói một câu: “Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn hát những ca khúc trữ tình mà.”
Nói xong, Từ tam thiếu bỗng nhiên nhìn về phía Thạch Chí Kiên: “Có phải ngươi giở trò quỷ hay không?”
Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ thở dài: “Ta vốn chuẩn bị bài hát này cho Hoắc thúc thúc của ngươi.” Sau đó, hắn quay sang nói với Hoắc Chấn Đình: “Bây giờ xin Hoắc thiếu chỉ giáo nhiều hơn.”
Hoắc Chấn Đình giật mình, mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi sáng tác bài hát này?”
Từ tam thiếu bên cạnh chen vào: “Điều này có gì ly kỳ đâu. Hắn thích nhất là sáng tác bài hát lừa gạt mấy em gái. Nhiếp Vịnh Đàn cũng vì vậy mà bị hắn lừa gạt.”
Hoắc Chấn Đình thật sự bội phục. Hắn vẫn luôn đau khổ theo đuổi con gái lớn của Hà thúc thúc là A Anh, nhưng A Anh lại thích The Beatles, nói The Beatles có thể sáng tác và hát nhạc.
Hoắc Chấn Đình cho rằng những thứ này chẳng có gì khó, nhưng khi hắn thật sự nhúng tay vào làm, hắn mới biết mình không có thiên phú đó.
Nghĩ đến đây, Hoắc Chấn Đình giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nắm lấy tay Thạch Chí Kiên. Bởi vì quá kích động, hắn thiếu chút nữa làm đổ ly rượu trên bàn. Cho dù là vậy, ly rượu vẫn tung tóe ra ngoài, làm ướt vạt áo của Thạch Chí Kiên.
Hành động của hắn làm Thạch Chí Kiên giật cả mình, không quan tâm đến chuyện lau quần áo, ngay cả Từ tam thiếu bên cạnh cũng bị dọa sợ.
“A Đình, ngươi phát điên gì vậy? Chẳng lẽ A Kiên đẹp trai, cho nên ngươi đã nảy sinh suy nghĩ nào đó với hắn?”
Hoắc Chấn Đình không để ý đến lời nói của Từ Thế Huân, cứ nắm chặt lấy tay của Thạch Chí Kiên, ánh mắt chờ mong: “A Kiên, ngươi hãy giúp ta.”
“Giúp ngươi cái gì?”
“Giúp ta viết bài hát.” Hoắc Chấn Đình cầu khẩn: “Mặc kệ là tiếng Trung hay tiếng Anh đều được. Đương nhiên, tên người sáng tác phải đề tên của ta.”
“Cái này mà cũng được sao?” Thạch Chí Kiên kinh ngạc hỏi lại.
“Ta biết làm như vậy mất mặt lắm.”
Vị Hoắc đại thiếu cũng biết liêm sỉ của mình.
“Nhưng ta thật sự không có cách nào khác.” Hoắc Chấn Đình nói: “Mấy ngày qua, ta vắt hết óc cũng không viết ra nổi một bài hát. Ngày nào cũng ôm đàn ghi ta đánh bậy bạ. Ngươi nhìn đi, thái dương của ta có tóc bạc rồi nè.”
Hoắc Chấn Đình nắm tay Thạch Chí Kiên chỉ vào tóc của mình.
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy Hoắc Chấn Đình đã bôi keo hơi nhiều.
“Sáng tác bài hát sao? Vậy thì phải cần chút lòng thành. Không biết ngươi muốn ta giúp ngươi sáng tác đề tài nào?”
“Đương nhiên là đề tài mà ngươi am hiểu nhất, tán gái.” Hoắc Chấn Đình nhìn chằm chằm vào Thạch Chí Kiên, biểu hiện tội nghiệp.
Thạch Chí Kiên trợn mắt, nhìn Từ tam thiếu đang cười trộm bên cạnh. Thanh danh của hắn đã bị tên khốn kiếp kia hủy hết.
“Ta hiểu rồi, ngươi muốn viết bài hát tặng cho Hà tiểu thư đúng không?” Đầu óc Thạch Chí Kiên chuyển động nhanh chóng.
“Đúng đúng đúng, vẫn là ngươi hiểu ta.” Hoắc Chấn Đình tràn đầy chờ mong.
“Ngày mai ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
“Thế ngươi có yêu cầu gì không?”
“Lời này của Hoắc thiếu là có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả. Ta nghe tam thiếu nói ngươi không bao giờ làm mấy vụ mua bán lỗ vốn. Cho nên ta đoán ngươi nhất định sẽ có yêu cầu.”
“Hoắc thiếu, ngươi đúng là…” Thạch Chí Kiên lắc đầu: “Ta không thể không khen ngươi một câu, ngươi đoán đúng.”
“Cái gì?”
Hoắc đại thiếu cảm thấy da mặt của Thạch Chí Kiên quá dày, là người đồng đạo với hắn.
“Hoắc thiếu ngươi chỉ cần giúp ta một chuyện nhỏ. Ngày mai ta đưa bài hát sáng tác cho ngươi, thuận tiện ngươi giúp ta gặp Hoắc tiên sinh một lần.”
“Ngươi muốn gặp cha của ta?”
“Sao, không thể à?”
“Được, nhưng mà không được….” Hoắc Chấn Đình khó xử nói.
Hoắc lão đại đã từng dặn dò hắn không được tùy tiện mang bạn bè bên ngoài về. Huống chi, Thạch Chí Kiên còn có chuyện nhờ nhà họ Hoắc.