Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 541 - Chương 541. Ta Không Phải Đương Gia

Chương 541. Ta không phải đương gia
Chương 541. Ta không phải đương gia

Không còn mấy em tiếp viên bồi rượu, Từ tam thiếu rõ ràng có chút không quen, chỉ có thể uống rượu với Thạch Chí Kiên và Hoắc Chấn Đình.

Lúc này, tiết mục đặc sắc trên sân khấu bắt đầu xuất hiện.

Từ tam thiếu và Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua tiết mục trên sân khấu rồi bắt đầu trò chuyện với Hoắc Chấn Đình về việc khai thác Thuyên Loan.

Hoắc Chấn Đình đặt ly rượu xuống, giang hai tay nói: “Các ngươi cũng biết năng khiếu của ta là đá bóng, không thông thạo làm ăn. Trước khi ta đến, cha của ta cũng đã dặn dò, nếu ta nghe được chuyện này, cứ im lặng nghe các ngươi nói, không phát biểu quan điểm. Chờ quay về, ta báo cáo lại cho hắn biết, hắn sẽ quyết định.”

Từ tam thiếu choáng váng nhìn Thạch Chí Kiên, ý bảo thôi rồi. Hoắc Chấn Đình không biết kinh doanh, có nói cũng vô ích.

Thạch Chí Kiên biết vị Hoắc đại thiếu này là điển hình của “đại trí nhược ngu”. Một người có thể cả đời kiên trì với tạo hình tóc chẻ ngôi giữa, mặc vest thắt cà vạt hoặc thắt nơ sao lại có thể là người bình thường?

“Đã như vậy, Hoắc thiếu, ta nói nhiều một chút, phiền ngươi lắng nghe. Sau đó, nhờ ngươi trở về chuyển lời lại cho Hoắc tiên sinh…” Thạch Chí Kiên không bị mắc lừa, chân thành nói ra kế hoạch khai thác Thuyên Loan.

Nói chính xác, Thạch Chí Kiên muốn hợp tác với nhà họ Từ và nhà họ Hoắc, dựa vào sức mạnh của hai đại gia tộc này mà thoát khỏi đám cá sấu bất động sản cắn xé, khai thác ba nghìn mẫu đất Thuyên Loan thành một trăm tám mươi căn biệt thự ven biển cao cấp.

Thạch Chí Kiên vì thế mà đầu tư rất kỹ càng bản kế hoạch, đồng thời còn đưa bản kế hoạch cho Hoắc Chấn Đình xem qua.

Hoắc Chấn Đình nhận lấy bản kế hoạch nhưng không lật ra xem, cười khổ nói với Thạch Chí Kiên: “Ngươi nói với ta cũng vô dụng thôi. Ta đã nói rồi, ta không phải đương gia.”

Từ tam thiếu trừng mắt: “Ngươi không quản thì cũng đừng cầm lấy nó.”

Hắn đưa tay muốn đoạt lại bản kế hoạch nhưng bị Thạch Chí Kiên ngăn lại.

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói với Hoắc Chấn Đình: “Không sao, Hoắc thiếu. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì xem qua, không hứng thú thì ném vào lửa đốt cũng được. Ta tin tưởng ngươi.”

Hoắc Chấn Đình chỉ vào Thạch Chí Kiên, nói với Từ tam thiếu: “Tại sao ta càng lúc càng cảm thấy A Kiên thuận mắt hơn ngươi rất nhiều nhỉ?”

Từ tam thiếu dựng râu trừng mắt: “Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể nói ra mấy lời như vậy sao? Nào, nhất định phải phạt ngươi ba ly. Bình thường ngươi xưng huynh gọi đệ với ta, gọi ta là Từ đại ca, bây giờ không cần thì nói ta không vừa mắt. Ta đánh chết ngươi.”

Trong lúc Từ tam thiếu đang làm bộ tức giận, ánh đèn trên sân khấu đột nhiên giảm xuống. Dưới ánh đèn chập chờn, một bóng người xinh đẹp xuất hiện trên sân khấu.

Tất cả mọi người đều bị bóng người xinh đẹp kia hấp dẫn, tất cả cùng nhau nhìn lại.

Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu cũng ngừng đùa giỡn, nhìn về phía sân khấu.

Chỉ có Thạch Chí Kiên là ung dung cầm ly rượu nhấp một ngụm.

Lúc này, giai điệu âm nhạc vang lên.

Một giọng nữ cất lên: “Ngủ yên trăm năm, nhân dân nước ta dần dần thức tỉnh. Hãy mở mắt ra nhìn kỹ xem, ai lại muốn làm tù binh…”

Ca khúc và giai điệu sôi sục có chút không hài hòa với giọng hát ngọt ngào của Nhiếp Vịnh Đàn.

Nhưng người nghe chung quanh lại có cảm nhận khác. Dù sao, một ca khúc phấn chấn lòng người như vậy, đây là lần đầu tiên bọn hắn được nghe thấy.

Ngay cả Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu cũng khiếp sợ nhìn Nhiếp Vịnh Đàn đang hát khí thế trên sân khấu, giống như nhìn thấy một nữ thần.

Thạch Chí Kiên lại thở dài. Bài hát này cần giọng nam hát mới hay. Giọng nữ ngọt ngào quá lại không phát huy được hào khí trùng thiên trong bài hát.

Thạch Chí Kiên vừa suy nghĩ vừa quay đầu nhìn lên sân khấu, sau đó phụt một tiếng phun ra một ngụm rượu.

Chỉ thấy trên sân khấu, Nhiếp Vịnh Đàn ở đằng trước hát bài Vạn Lý Trường Thành Vĩnh Viễn Không Sụp Đổ, hai người Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường hai tay để trần, nửa người trên cơ bắp cường tráng đang đứng trung bình tấn đằng sau, thở hồng hộc đánh Thiếu Lâm Quyền.

Nhìn bộ dạng của hai người, có vẻ như càng đánh càng hăng.

“Làm cái quái gì thế?”

Thạch Chí Kiên trợn mắt.

“Vạn Lý Trường Thành sẽ không bao giờ sụp đổ. Hoàng Hà dâng trào ngàn dặm. Núi sông đẹp đẽ muôn màu muôn vẻ. Đất nước ta sao có thể bị dịch bệnh lây lan?”

Trên sân khấu, Cửu Long Hoàng Hậu Nhiếp Vịnh Đàn dùng tiếng hát của nàng hát ca khúc yêu nước mà ai cũng thích ở kiếp trước.

Đằng sau, hai người Tiếu Nha Kiên, Khổ Lực Cường huy quyền đá chân, dùng công phu Thiếu Lâm để múa minh họa.

Dưới sân khấu, người xem như say như si.

Trên thực tế, tất cả đều do Nhiếp Vịnh Đàn cố ý sắp xếp.

Sau khi Nhiếp Vịnh Đàn xem qua bài hát Thạch Chí Kiên đưa cho mình, nàng phát hiện phong cách của nó không hợp với nàng.

Đây rõ ràng là một ca khúc chỉ dành cho nam. Mặc dù nữ cũng có thể biểu diễn nhưng cần phải có giọng hát cao vút. Tiếng hát của nàng lại quá ngọt ngào, ngược lại không thích hợp cho lắm.

Hết chương 541.
Bình Luận (0)
Comment