“Nói thật, A Đình, vì sao cha của ngươi lại không đến? Ta tốt xấu gì cũng khoác lác trước mặt bạn của mình, nói nhất định phải mời lão nhân gia hắn đến cổ vũ, bây giờ ngươi đến chẳng khác nào đánh vào mặt của ta.” Từ tam thiếu bất mãn nói.
Gương mặt Hoắc Chấn Đình hiện lên nụ cười ngây ngô: “Hắn không muốn đi. Gần đây sức khỏe của hắn không được tốt, bị cảm. Hắn phải ở nhà để dưỡng bệnh.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Thạch Chí Kiên nghe xong, trong lòng lại càng thêm sáng tỏ. Quả là thế.
Nếu hắn nhớ không lầm, kiếp trước có một trận dịch cúm lớn ở Hồng Kông vào năm 1968, khiến 15% dân số mắc bệnh và khoảng 60.000 người thiệt mạng.
Thạch Chí Kiên hít sâu một hơi, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Đổi lại là người bình thường, lúc này nhất định phải trữ thuốc, đến lúc đó tung ra kiếm tiền, còn Thạch Chí Kiên thì cân nhắc làm thế nào để phòng ngừa chuyện này phát sinh. Dù sao tất cả mọi người đều là đồng bào với nhau.
“Hoắc thúc thúc bị bệnh? Nếu có thời gian, ta nhất định phải qua đó thăm hắn mới được.” Từ tam thiếu kinh ngạc một chút rồi quay sang nói: “A Kiên, nào, để ta giới thiệu với ngươi một chút. Đây là con trai lớn của Hoắc thúc thúc Hoắc Chấn Đình, còn đây là bạn tốt của ta Thạch Chí Kiên.”
Thạch Chí Kiên lấy lại tinh thần, vội đưa tay ra với Hoắc Chấn Đình: “Hoắc thiếu, chào ngươi.”
Hoắc Chấn Đình mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay của Thạch Chí Kiên: “A Kiên này, tam thiếu bình thường không ít lần nhắc ngươi với ta. Ta ngưỡng mộ danh tiếng của ngươi từ lâu lắm đấy.”
Hoắc Chấn Đình bình thường hay tụ tập với Từ tam thiếu. Từ tam thiếu lại nói khoác mình quen biết với một người trẻ tuổi sắc bén, khiến cho lỗ tai của Hoắc Chấn Đình phải mọc kén, tràn ngập tò mò đối với Thạch Chí Kiên.
Hôm nay hắn gặp được Thạch Chí Kiên, quả nhiên khí chất của đối phương phi phàm. Đẹp trai thì không cần nói, nội khí chất không kiêu ngạo không tự ti thôi cũng đã hợp với khẩu vị của Hoắc Chấn Đình rồi.
“Hoắc thiếu quá khen. Từ thiếu nói kỹ thuật đá bóng của ngươi thuộc hàng số một, có thời gian chúng ta chơi với nhau nhé.” Thạch Chí Kiên biết Hoắc Chấn Đình thích nhất là chơi thể thao, nhất là bóng đá, rất hợp ý hắn. Vì thế hắn mới nói ra câu nói đó.
Hoắc Chấn Đình nghe xong, quả nhiên rất vui vẻ.
Tài năng kinh doanh của hắn có hạn, không thể lôi kéo khắp nơi giống như cha của hắn là Hoắc lão đại, nhưng về phương diện thi đấu thể thao lại vô cùng ưu tú. Nhất là hắn còn thành lập đội bóng đá cá nhân, tung hoành sân cỏ, đá cho rất nhiều đội bóng đá nước ngoài phải tè ra quần.
“A Kiên, ta rất thích câu nói này của ngươi. Nào, chúng ta vào đi. Đợi lát nữa, ta nhất định phải uống thêm mấy ly với ngươi.” Hoắc Chấn Đình cũng là người có tính cách hào sảng, càng nhìn càng cảm thấy Thạch Chí Kiên thuận mắt, vì thế đã xem hắn như người một nhà.
Từ tam thiếu cũng vui lây. Mặc dù hắn cảm thấy hơi buồn vì Hoắc lão đại không thể đến, nhưng Hoắc Chấn Đình cũng không tệ. Dù sao hắn cũng có thân phận đại thiếu nhà họ Hoắc. Còn về chuyện khai thác Thuyên Loan, chỉ có thể bàn bạc lại kỹ hơn.
…
Từ tam thiếu bình thường phóng túng đã quen, oanh oanh yến yến bên cạnh cũng không có gì lạ.
Nhưng Hoắc đại thiếu từ nhỏ đã bị quản giáo rất nghiêm, thậm chí xuất ngoại du học cũng phải báo cáo hành vi mỗi ngày, chứ đừng nói chi đến việc uống rượu tán gái.
Từ tam thiếu biết tính cách của Hoắc Chấn Đình, cho nên hắn phất tay bảo những tiếp viên bồi rượu lui xuống.
Thạch Chí Kiên lấy ví ra, móc một xấp tiền mặt đưa cho Trần Huy Mẫn, bảo hắn đưa lại cho mấy tiếp viên bồi rượu coi như tiền thưởng, đồng thời căn dặn Trần Huy Mẫn nhất định phải nói tiếng cảm ơn với các nàng.
Đối với điều này, Từ tam thiếu đã tập mãi thành quen. Hắn xài tiền như nước, tiền của mình còn không đủ mình tiêu, nào có tiền thưởng cho mấy em tiếp viên chứ.
Huống chi, hắn cho rằng Thạch Chí Kiên am hiểu nhất là kiếm tiền, còn kiếm được rất nhiều tiền. Cho nên mấy chuyện thưởng thiếc nhỏ nhặt này đương nhiên là do hắn làm.
Hoắc Chấn Đình nhìn thấy, âm thầm gật đầu.
Từ nhỏ Hoắc Chấn Đình đã đi theo bên cạnh Hoắc lão đại, mưa dầm thấm đất, tiếp nhận đều là đạo lý làm người, còn có cách làm thế nào phân biệt người và người.
Hoắc lão đại nhấn mạnh hai điểm, trên bàn đánh bài và trên bàn rượu.
Trên bàn đánh bài, thua tiền mặt không đổi sắc, đồng thời chấp nhận mình thua. Những người như vậy thường có kỹ năng đánh bài tốt, tính cách cũng không khác mấy.
Còn trên bàn rượu, chủ động gánh chi phí, đồng thời tâm tư tỉ mỉ không coi thường tiếp viên bồi rượu. Nhân phẩm của những người như vậy tuyệt đối không kém.
Người mà, sinh ra đều bình đẳng với nhau.
Hoắc lão đại xuất thân trong một gia đình được gọi là San Bản Khách. Bắt đầu từ gia gia đã gánh biệt danh này trên lưng. Nếu bị gọi như thế, đại diện cho gia đình đó không có nhà cửa, không có nghề nghiệp.
Vì thế, Hoắc lão đại luôn coi trọng dân chúng tầng lớp cực khổ.