Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 539 - Chương 539. Có Gì Bất Ngờ Không? Có Gì Kinh Ngạc Không?

Chương 539. Có gì bất ngờ không? Có gì kinh ngạc không?
Chương 539. Có gì bất ngờ không? Có gì kinh ngạc không?

Kim Nha Lôi cùng với tên đàn em Tang Bưu và Lạn Nha Câu cũng bước vào theo. Khi đi vào, hắn còn khó chịu phun nước bọt về phía Thạch Chí Kiên: “Tên khốn, lát nữa ngươi sẽ biết tay.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Mẹ kiếp, ngươi dừng lại.”

Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường thấy Kim Nha Lôi dám mắng Kiên ca, tất cả đều tức giận muốn ra tay.

Thạch Chí Kiên cản bọn hắn lại, không cho bọn hắn tùy tiện ra tay.

Từ tam thiếu trách Thạch Chí Kiên một câu: “Đám người kia rõ ràng đến gây chuyện. A Kiên, tại sao ngươi lại cho bọn hắn vào?”

Thạch Chí Kiên lấy ra một điếu thuốc: “Nếu bọn hắn đã cố ý muốn gây chuyện, có cản được nhất thời cũng không cản được một đời. Đã như vậy, chi bằng giải quyết cho rõ ràng tối nay luôn đi.”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Kennedy là tổng giám sát Du Ma Địa, thuộc loại cảnh sát cao cấp nhất trong số cảnh sát nước ngoài. Kim Nha Lôi dính vào nhân vật như vậy mới có thể diễu võ giương oai không ai bì nổi. Đợi lát nữa chúng ta đánh gãy chân của hắn, xem hắn còn phách lối như thế nào.”

Ồ, ý gì đây?

Đánh gãy chân ai?

Kim Nha Lôi hay là Kennedy?

Nhất định là Kim Nha Lôi rồi.

Kennedy là ai chứ?

Tổng giám sát Du Ma Địa, là người nước ngoài cao cấp.

Ai dám đắc tội?

Ngay cả Từ tam thiếu cũng cho rằng những lời này của Thạch Chí Kiên là đang nói Kim Nha Lôi.

Cho dù là vậy, tất cả mọi người vẫn có chút không dám tin. Nói thế nào Kim Nha Lôi cũng là cấp dưới của Kennedy, hắn sẽ trơ mắt nhìn cấp dưới của mình ăn thiệt sao?

Thạch Chí Kiên không để ý đến mọi người đang hoài nghi, nhẹ nhàng ngậm điếu thuốc lên môi.

Xoẹt xoẹt.

Cây diêm trước mặt sáng lên, lại là Khổ Lực Cường nhanh chóng móc diêm giúp Thạch Chí Kiên đốt thuốc.

Thạch Chí Kiên nhả ra một làn khói rồi vỗ mu bàn tay của Khổ Lực Cường xem như cảm ơn.

Khổ Lực Cường mỉm cười sung sướng, nháy mắt ra hiệu với Tiếu Nha Kiên bên cạnh, biểu hiện khoe khoang.

Tiếu Nha Kiên kinh ngạc một chút rồi tức giận cất hộp diêm vừa móc ra, không biết động tác của Khổ Lực Cường nhanh như vậy từ lúc nào.

Trong lúc Thạch Chí Kiên vừa hút thuốc vừa nói chuyện với Từ Thế Huân ngoài cổng vũ trường đến quên trời đất, một chiếc Rolls-Royce màu đen sang trọng đang chậm rãi lái đến cách đó không xa.

Từ Thế Huân nhìn thấy, vội vỗ vai Thạch Chí Kiên: “Này, a thúc của ta đến rồi.”

Hoắc Ưng Đông đến rồi?

Thạch Chí Kiên vội vàng nhìn về phía chiếc xe.

Lúc này, chiếc xe cũng đã đến vị trí đậu xe của khách quý.

Từ tam thiếu dẫn mọi người đến đó.

Thạch Chí Kiên cũng vội vàng vứt điếu thuốc đuổi theo.

Là vãn bối, lại là lần đầu tiên gặp Hoắc lão đại, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt mới được.

Đợi mọi người đến trước chiếc xe, chỉ thấy một nam nhân mặc quần áo của tài xế bước xuống xe trước, nhanh chóng mở cửa xe đằng sau.

Cửa xe mở ra.

Một chiếc giày da màu đen rơi xuống đất.

Từ tam thiếu hơi hoảng sợ một chút, ánh mắt cực nóng.

Thạch Chí Kiên cũng vô cùng mong đợi nhìn cảnh tượng trước mặt.

Những người khác càng không cần phải nói. Có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật truyền kỳ tiếng tăm lừng lẫy Hương Giang, ai cũng nín thở ngưng thần, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cộp.

Khi giày da rơi xuống đất, một người từ trong xe bước xuống, cơ thể thẳng tắp.

“Mẹ kiếp, tại sao lại là ngươi?” Từ tam thiếu cho người kia một quyền.

Bao gồm Thạch Chí Kiên bên trong, tất cả đều kinh ngạc.

Người kia ủy khuất xoa cánh tay bị Từ Thế Huân đánh, nói: “Cha bảo ta đến, ta cũng không còn cách nào.”

Đối phương khoảng hai mấy tuổi, tóc chẻ ngôi giữa, đeo mắt kính màu đen, mặc đồ vest, thắt một chiếc nơ tinh xảo ngay cổ, là một quý công tử điển hình.

“Cha của ngươi bảo ngươi đến thì ngươi sẽ đến? Cha của ngươi bảo ngươi cua con gái lớn của Hà thúc thúc là A Anh, vì sao ngươi không cua?”

“Không phải ta không cua, mà là A Anh không thích ta. Nàng nói cách ăn mặc của ta quá phèn.” Nam nhân tóc chẻ ngôi giữa nói, còn đỡ mắt kính lên: “Ta đã cố hết sức thay đổi. Gần đây ta không chơi đá bóng nữa, ta đang bắt chước The Beatles.”

“Bắt chước cái đầu ngươi đấy. Nữ nhân nào cũng thích nói mấy điều ngược lại. A Anh thích ngươi đấy, tin ta đi.”

Thạch Chí Kiên bên cạnh cũng nhận ra người đến. Đối phương không phải ai khác, là đại công tử của Hoắc lão đại Hoắc Chấn Đình.

A Anh kia hẳn là con gái của Hà Đổ Vương Hà Triêu Anh.

Kiếp trước có rất nhiều câu chuyện ghi về chuyện tình giữa đại công tử Hoắc gia và con gái lớn của Đổ Vương.

Nói hai người thanh mai trúc mã, nhưng đến tuổi cưới gả thì hai nhà Hoắc Hà trở mặt. Hà Triêu Anh lấy chồng, Hoắc Chấn Đình cưới vợ, hai nhà mới hòa hoãn lại. Ngươi nói cuộc sống này có gì bất ngờ, có gì kinh ngạc không?

Sinh ra trong gia đình giàu sang, hôn nhân của bản thân không thể xuôi gió xuôi nước. Vì gia tộc nhiều khi hữu duyên vô phận, chỉ có thể trơ mắt bỏ qua người mình yêu sâu đậm.

Đương nhiên, những thứ này không quan trọng. Quan trọng là vì sao Hoắc lão đại không đến mà lại bảo con trai của mình đến?

Đầu óc Thạch Chí Kiên chuyển động, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, giống như nghĩ đến điều gì đó, nhưng rồi trong lòng lại phát lạnh. Một hơi lạnh từ sau cột sống xông lên.

Hết chương 539.
Bình Luận (0)
Comment