Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 538 - Chương 538. Tên Quỷ Xui Xẻo Nào Đã Bị Ngươi Để Mắt Đến?

Chương 538. Tên quỷ xui xẻo nào đã bị ngươi để mắt đến?
Chương 538. Tên quỷ xui xẻo nào đã bị ngươi để mắt đến?

Trên thực tế, trước khi đến nơi này, Thạch Chí Kiên đã chuẩn bị đầy đủ, có thể nói là hắn đã điều tra bát đại tổ tông của Từ tam thiếu hết một lần, đồng thời cũng kiểm tra luôn hào môn vọng tộc mà nhà họ Từ có quan hệ lui tới. Cuối cùng, hắn đã đoán ra vị đại nhân vật kia chính là lão đại Hoắc Ưng Đông.

Nhà họ Từ vẫn luôn kinh doanh vận tải đường thủy. Hoắc Ưng Đông lại là ngôi sao sáng trong lĩnh vực này. Đồng thời khi bắt đầu khởi nghiệp, hắn còn được nhà họ Từ giúp đỡ.

Nhất là vào thập niên năm mươi, tình huống nguy cấp, Hoắc Ưng Đông bởi vì vận chuyển dược phẩm bị người Anh quản thúc, cũng là nhà họ Từ ra mặt điều đình, lúc này hắn mới vượt qua được khó khăn.

Hoắc Ưng Đông là người có ân tất báo. Hắn vẫn luôn ghi nhớ những gì mà nhà họ Từ đã giúp đỡ hắn. Vì thế, mỗi lần nhà họ Từ xảy ra chuyện, hắn đều đích thân ra mặt giải quyết.

Hơn nữa, trước đó Thạch Chí Kiên đã đoán được vị đại nhân vật này rất có thể là Hoắc lão đại. Cho nên hắn mới bảo Nhiếp Vịnh Đàn hát bài Vạn Lý Trường Thành Vĩnh Viễn Không Sụp Đổ.

Bởi vì Hoắc lão đại là người bước ra từ thời đại dân tộc Trung Hoa bị cường quốc ức hiếp, tâm trí lúc nào cũng hướng về tổ quốc, lại càng dốc hết tâm huyết vì tương lai sự nghiệp của tổ quốc.

Nói trắng ra, Thạch Chí Kiên sáng tác bài hát này đã nắm trúng nhịp đập của Hoắc lão đại, cũng không biết khi gặp mặt có ghi được điểm trong lòng hắn hay không.

Từ tam thiếu thấy Thạch Chí Kiên nở nụ cười quái dị, hắn lập tức bảo mỹ nhân bên cạnh tránh đi, còn mình thì bước qua ngồi xuống bên cạnh Thạch Chí Kiên, đưa tay ôm lấy vai của đối phương: “Ngươi cười cái gì vậy? Vì sao mỗi lần ta thấy nụ cười này của ngươi, tự dưng không rét mà run? Ngươi lại tính toán gì nữa thế? Nói nghe xem, tên quỷ xui xẻo nào đã bị ngươi để mắt đến?”

“Ngươi đứng nghĩ ta xấu như vậy? Ta là người thành thật mà.”

Khi Thạch Chí Kiên nói chuyện, hắn gạt cánh tay của Từ tam thiếu khỏi vai của mình: “Còn nữa, sau này ngươi đừng động tay động chân với ta nữa. Ta không chịu được đâu.”

“Chịu không được thì làm gì ta? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ra tay đánh ta?”

“Không phải, ta sợ không chịu được sẽ đè ngươi đấy. Ngươi không biết nhìn ngươi hấp dẫn đến cỡ nào đâu.”

“Phốc, khụ khụ.” Từ tam thiếu thiếu chút nữa bị sặc bởi câu nói này của Thạch Chí Kiên.

Mỹ nhân bên cạnh vội vàng giúp hắn đấm lưng, bưng nước.

Từ tam thiếu vội vàng kéo dài khoảng cách với Thạch Chí Kiên, ngồi xuống vị trí ban đầu.

“Mẹ kiếp, hèn chi ta thấy ngươi là lạ. Nữ thư ký họ Tô ngươi không đè, Nhiếp đại mỹ nhân ngươi không ăn, lại đi để ý đến ta.”

Trong lúc Từ tam thiếu và Thạch Chí Kiên đang nói đùa, ngoài cổng vũ trường đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

“Kim Nha Lôi, tại sao ngươi lại đến đây?”

“Khốn kiếp, ngươi còn dám đến nơi này?”

Chỉ thấy ngoài cửa giương cung bạt kiếm với nhau.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

“Kim Nha Lôi? Không phải là tên khốn đó chứ?”

“Nào, chúng ta ra ngoài xem thử một chút.”

Thạch Chí Kiên và Từ tam thiếu đứng dậy bước ra ngoài cửa.

Rất nhanh, hai người nhìn thấy Kim Nha Lôi bị một đám người Hồng Hưng bao vây ngoài cửa, hai bên đang cãi lộn với nhau.

“Hôm nay không phải ta đến gây chuyện, ta cũng là khách mà. Nói chính xác, ta và bạn của mình đến đây chơi. Các ngươi mở cửa làm ăn, chẳng lẽ lại không chào đón.” Kim Nha Lôi chảnh chọe nói, vừa nói vừa nhịp chân, nheo mắt nhìn đám người Hồng Hưng.

Vừa lúc Thạch Chí Kiên và Từ tam thiếu bước đến, hắn lập tức lớn tiếng với hai người: “Ông chủ lớn, ông chủ nhỏ, chào hai người. Ta là Kim Nha Lôi, đã lâu không gặp, các ngươi vẫn khỏe chứ? Ta thì không khỏe chút nào, thất nghiệp chỉ có thể làm công cho người khác. Nào, để ta giới thiệu ông chủ mới của ta một chút, Kennedy tiên sinh, tổng giám sát của Du Ma Địa.”

Khi nói, Kim Nha Lôi tránh sang một bên, để lộ một người nước ngoài.

Người nước ngoài này khoảng bốn mươi tuổi, tóc vàng, mắt xanh, thân hình cao lớn, thái độ kiêu ngạo, bên cạnh còn có bốn cảnh sát mặc thường phục.

“Các ngươi chính là ông chủ của chỗ này?” Kennedy chỉ vào mũi hai người Thạch Chí Kiên, dùng tiếng Quảng Đông không được lưu loát nói: “Ta dẫn người của ta đến chơi, tại sao các ngươi lại ngăn cản chúng ta vào?” VipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ

Từ tam thiếu đang định lên tiếng, Thạch Chí Kiên đã nói: “Làm gì có chuyện đó? Chỉ cần là khách, chúng ta đều hoan nghênh.”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Chúng ta chỉ không chào đón những kẻ cố tình đến đây gây chuyện.”

Kennedy hừ lạnh một tiếng: “Thạch Chí Kiên, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có tên thanh tra Lôi Lạc làm chỗ dựa thì ngươi muốn làm gì thì làm nhé.”

“Có sao?” Thạch Chí Kiên giang tay: “Chúng ta mở cửa làm ăn, làm sao có chuyện muốn làm gì thì làm? Tổng giám sát Kennedy đúng không? Ngươi không phải muốn vào đây chơi sao? Mời vào.” Nói xong, hắn giang tay: “Nếu các ngươi đã có can đảm vào trong, chúng ta đương nhiên phải hoan nghênh rồi.”

“Ngươi cho rằng ta không dám sao?” Kennedy dẫn một đám người bước vào trong.

Hết chương 538.
Bình Luận (0)
Comment