Hàng ghế đầu của vũ trường.
Chỗ ngồi VIP.
“Này, ngươi đừng đi qua đi lại được không? Nếu chẳng may đại nhân vật kia đến, ngươi lại không thấy tăm hơi, lúc đó ta sẽ khó xử lắm.” Từ tam thiếu trái ôm phải ấp, có chút men say đẩy mấy tiếp viên bồi rượu ra, nói với Thạch Chí Kiên vừa mới ngồi xuống bên cạnh.
“Ta đi làm chút chuyện, ngươi đừng có căng thẳng như vậy. Ngoài ra, ngươi lo mà để ý đến ngươi trước đi.” Thạch Chí Kiên lấy khăn tay đưa cho Từ tam thiếu: “Mau lau vết son môi trên mặt đi.”
“Có sao? Nữ nhân bây giờ phóng túng quá, cứ sà vào lòng ta, còn hôn lên mặt của ta nữa.” Từ tam thiếu nhận khăn tay Thạch Chí Kiên đưa cho, lau gương mặt bên trái thật mạnh.
“Không phải bên này, là bên kia.” Thạch Chí Kiên nhắc nhở một câu, sau đó hắn cầm tách trà lên: “Hành vi phóng túng không xấu, nhưng phải tùy trường hợp. Nếu là đại nhân vật, còn là trưởng bối của ngươi, bộ dạng của ngươi như vậy sẽ bất lịch sự lắm.”
Từ tam thiếu lập tức gật đầu: “Nói đúng. Bạn bè bình thường thì cũng thôi đi, nhưng hắn là trưởng bối của ta. Khi gặp mặt ta còn phải gọi hắn một tiếng A thúc. Nếu để hắn nhìn thấy ta say khướt, đúng là khó coi. Có nước dưa hấu không? Mau lấy ra cho ta một ít để giải rượu.”
Nữ nhân viên phục vụ vội vàng chuẩn bị nước dưa hấu. Từ tam thiếu nói: “A Kiên, đợi lát nữa gặp vị trưởng bối kia, ngươi đừng có bị hù dọa nhé.”
“Tại sao? Hắn rất đáng sợ à? Hắn có ba đầu sáu tay?” Thạch Chí Kiên đặt tách trà xuống, tò mò nhìn Từ tam thiếu.
“Không phải ba đầu sáu tay nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Tuy hắn mới hơn bốn mươi, nhưng khí thế của hắn lại là thứ thường thấy nhất ở các lão đại.”
Lúc này, chẳng những Thạch Chí Kiên tò mò, ngay cả một đám nữ tiếp viên bồi rượu bên cạnh cũng cảm thấy hiếu kỳ. Tất cả đều nhìn Từ tam thiếu, chờ hắn nói tiếp.
Từ tam thiếu rất thích cảm giác được người ta chú mục, cố ý khoe khoang: “Có một lần, thuyền hàng nhà họ Từ chúng ta gặp sự cố trên biển, ngay cả lão gia tử của chúng ta cũng không giải quyết được. Đám hải tặc kia đều là hung nhân trên biển, giết người cướp của, việc ác bất tận. Hải tặc cầm đầu tên Rosini, biệt danh Hoạt Diêm La.”
“Ơ?” Thạch Chí Kiên ngơ ngác một chút, lập tức nhớ đến lão hải tặc thoái ẩn giang hồ mà Quỷ Lão Thất đã đưa hắn đi gặp, không phải cùng một người chứ?
Từ tam thiếu nhìn thấy biểu hiện cổ quái của Thạch Chí Kiên, còn tưởng rằng hắn bị hù sợ, lại càng thêm đắc ý: “Nghe nói vị Diêm La này thân cao chín thước, chẳng những mặt xanh nanh vàng, mà còn có cái miệng đầy máu. Nắm đấm còn lớn hơn cả cái bồn, đồng thời thích nhất là ăn thịt người.”
“A!” Đám nữ tiếp viên bồi rượu bên cạnh bị dọa phải chui vào lòng tam thiếu.
Người bên cạnh Thạch Chí Kiên thấy tình huống như vậy, cũng muốn chui vào lòng của hắn.
Thạch Chí Kiên dùng tay đẩy đầu của nàng ra: “Muộn rồi, lần sau động tác nhanh hơn một chút.”
“Đáng ghét.” Mỹ nhân liếc mắt nhìn Thạch Chí Kiên một cái.
Từ tam thiếu cười ha hả: “Ta đang kể chuyện, các ngươi lại liếc mắt đưa tình với nhau, ảnh hưởng đến tâm trạng của ta lắm.”
“Khụ khụ, ta nói đến chỗ nào rồi nhỉ? Đúng rồi, thuyền của lão gia tử bị hải tặc Hoạt Diêm La vây khốn trên biển. Vị a thúc đó của ta đơn thương độc mã, lái một chiếc thuyền lá nhỏ giết đến. Khi gặp mặt, hắn lập tức quát lớn vị Hoạt Diêm La kia. Cuối cùng, các ngươi đoán kết quả như thế nào?”
Đám nữ nhân bồi rượu đều là người thành tinh. Cho dù không các nàng không phải ngu ngốc, lúc này cũng sẽ giả bộ ngu ngốc. Người nào cũng mở to mắt hỏi Từ tam thiếu: “Như thế nào vậy?”
Từ tam thiếu vốn không có khả năng ăn nói, nhưng vẫn muốn tỏ vẻ: “Muốn biết sao? Vậy mỗi người uống một ly rượu, ta sẽ nói cho các ngươi biết.”
Có một nữ nhân làm nũng, đẩy đẩy Từ tam thiếu: “Đáng ghét!”
“Ngươi đúng là xấu.”
Từ tam thiếu nói: “Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu.”
Mấy nữ nhân ưỡm ờ, “không tình nguyện” uống rượu.
Lúc này Từ tam thiếu mới nói tiếp: “Sau khi vị Hoạt Diêm La kia bị a thúc của ta quát lớn, hắn vội vã bỏ chạy, đồng thời từ đó về sau không còn xuất hiện trên biển nữa. Các ngươi nói a thúc của ta có giỏi không?”
“A thúc của ngươi không phải họ Hoắc chứ?” Thạch Chí Kiên bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Từ tam thiếu khẽ giật mình: “Ồ, tại sao ngươi biết?”
Thấy Từ tam thiếu nói như vậy, Thạch Chí Kiên khẳng định người kia chính là lão đại Hoắc Ưng Đông tiếng tăm lừng lẫy Hồng Kông.
Câu chuyện Hoắc lão đại, Thạch Chí Kiên nghe nhiều nên thuộc ở kiếp trước. Hắn tung hoành Hương Giang, khởi nghiệp bằng một công ty vận tải biển, dựa vào lòng dũng cảm và quyết tâm sắt đá của mình mà đạt được một sự nghiệp chấn động thế giới.
Nếu nói ông trùm Hồng Kông thời đại này có thể khiến cho Thạch Chí Kiên bội phục, Hoắc lão đại đứng hàng đầu tiên.
Từ tam thiếu thấy Thạch Chí Kiên không nói câu nào, hắn gật đầu nói tiếp: “Ta hiểu rồi, chuyện của Hoắc thúc thúc lưu truyền rất rộng rãi. Ngươi nhất định đã nghe qua câu chuyện của ta, cho nên ngươi mới đoán được là hắn.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, coi như Từ tam thiếu đoán đúng.