Tuy nhiên, tên xui xẻo tối nay lại bị đám người Tiếu Nha Kiên quyền cước đánh một trận tơi bời.
Chỉ vì tên khốn đó muốn nhìn lén Cửu Long Hoàng Hậu Nhiếp Vịnh Đàn.
“Ta xin các ngươi đừng đánh ta nữa.”
“Ta có tiền, ta sẽ cho các ngươi tiền. Ta là đại thiếu Loan Tử. Cha của ta mở rất nhiều tiệm bánh ở Loan Tử.”
Một tên gia hỏa mặt mùi bầm dập quỳ gối ở góc tường, chắp tay trước ngực cầu khẩn.
“Mẹ kiếp ngươi, nhìn lén ai không nhìn, lại đi nhìn lén Nhiếp cô nương.”
“Nhiếp cô nương là ngươi mà ngươi có thể nhìn lén sao? Nàng là chị dâu của chúng ta đấy.”
Bốp.
Đám người Tiếu Nha Kiên lại đánh cho đại thiếu Loan Tử một trận tơi bời.
“Ối, đừng đánh nữa mà, ta chết mất.” Đại thiếu Loan Tử ôm đầu kêu rên không thôi.
Đám người Tiếu Nha Kiên cũng mặc kệ đại thiếu Loan Tử là ai. Nhìn lén ai thì có thể bỏ qua nhưng không thể nhìn lén Nhiếp cô nương.
Tại sao?
Bởi vì Nhiếp cô nương là người của Kiên ca.
Dựa theo lời của Tiếu Nha Kiên nói, bọn hắn đều gọi Nhiếp Vịnh Đàn là chị dâu.
Là “người bị hại”, gương mặt xinh đẹp của Nhiếp Vịnh Đàn không biết đỏ lên bao nhiêu lần. Cứ mỗi lần nghe đám người Tiếu Nha Kiên gọi nàng là chị dâu, nàng không biết phải chỉnh bọn hắn như thế nào.
“Khụ khụ, ta nói các ngươi sau này đừng gọi ta là chị dâu nữa. Ta và Thạch tiên sinh chỉ là bạn bè bình thường.”
“Nhưng chúng ta nghe nói ngươi ở cùng một chỗ với Kiên ca.” Tiếu Nha Kiên khăng khăng nói.
“Đúng vậy, nghe nói ngươi còn rất ngưỡng mộ tài hoa của Kiên ca.” Khổ Lực Cường chẳng những khăng khăng mà lời lẽ còn rất cứng nhắc.
Gương mặt xinh đẹp của Nhiếp Vịnh Đàn đỏ thành quả táo, ánh mắt sắp chảy mật: “Ta thuê phòng trong nhà hắn không được sao? Ta có ngưỡng mộ tài hoa của hắn à? Các ngươi đừng có nói hươu nói vượn nữa. Mau thả người đi, đánh chết hắn thì sao?”
“Đánh không chết được đâu. Hắn to con như vậy mà.”
“Đúng vậy, ngươi nói ngươi không phải chị dâu của chúng ta, chúng ta có đánh chết hắn cũng có liên quan gì đến ngươi đâu?”
Đại thiếu Loan Tử vội cầu khẩn Nhiếp Vịnh Đàn: “Ta xin ngươi, ngươi làm chị dâu của bọn hắn đi. Ta thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
Nhiếp Vịnh Đàn vô cùng xấu hổ, cắn răng nói với đám người Tiếu Nha Kiên: “Thả ngươi.”
“Vâng, chị dâu.” Đám người Tiếu Nha Kiên vội kêu lên.
…
Đại thiếu Loan Tử trốn được một mạng.
Chờ sau khi hắn rời đi, Tiếu Nha Kiên một lần nữa chủ động tiến lên nói với Nhiếp Vịnh Đàn: “Chị dâu, tối nay Kiên ca đến đây có chuyện quan trọng cần làm.”
“Hắn có chuyện quan trọng hay không liên quan gì đến ta?” Nhiếp Vịnh Đàn nhìn đám người Tiếu Nha Kiên, cảm thấy đám gia hỏa này được đà lấn tới. Vừa rồi nàng chỉ ngộ biến tùng quyền mà thôi. Về sau, nàng nhất định phải chỉnh lại cách xưng hô của đám người này.
“Không phải, Kiên ca tối nay thật sự có chuyện rất quan trọng. Hắn nói muốn ngươi giúp một chuyện…”
“Giúp? Giúp chuyện gì?”
“Kiên ca nói vị khách mời tối nay rất quan trọng, bảo ngươi đừng hát mấy ca khúc xưa nữa, hát bài hát mới đi.”
“Đúng vậy, Kiên ca còn nói muốn để vị khách quý kia có cảm giác mới mẻ. Tốt nhất là có thể đả động được hắn.”
Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường kẻ xướng người họa.
Nhiếp Vịnh Đàn mở to mắt: “Hắn nói nghe dễ nhỉ. Các ngươi dạy ta nên làm như thế nào? Ta cũng không phải thần tiên, làm sao có thể giúp hắn sáng tác ca khúc mới được?”
“Điều này không cần chị dâu quan tâm. Kiên ca đã giúp ngươi sáng tác xong rồi.”
“Đúng vậy, là bài hát này. Hắn bảo chúng ta đích thân giao cho ngươi.”
Hai người Tiếu Nha Kiên vội đưa một bài hát vừa mới viết cách đây không lâu cho Nhiếp Vịnh Đàn.
Nhiếp Vịnh Đàn rất muốn từ chối bài hát này, bởi vì mỗi lần nàng nhờ Thạch Chí Kiên sáng tác bài hát mới, hắn đều ra sức từ chối hoặc chạy biến đi mất.
Khi hắn có chuyện nhờ nàng, hắn sẽ chủ động lấy lòng.
Ví dụ như trong lần diễu hành xe hoa trước, vì muốn nàng giúp hắn, hắn đã viết cho nàng bài thiếu nữ Thiên Trúc.
Lần này là vì một vị khách quý, hắn lại bảo nàng biểu diễn ca khúc mới.
“Đáng chết, ta không làm. Tại sao ta lại phải nghe hắn chứ? Hắn là gì của ta?”
Nhiếp Vịnh Đàn nắm chặt nắm đấm, nghiến răng, cố gắng đè nén sự hiếu kỳ trong lòng, còn có ham muốn học hỏi, không đưa tay nhận lấy ca khúc mới kia.
Nhưng tế bào văn nghệ của nàng một khi lan tràn thì không thể ngăn cản. Cuối cùng, nàng không thể nhịn được nữa, vội đoạt lấy ca khúc trong tay Tiếu Nha Kiên mở ra xem.
Ca khúc có tên Vạn Lý Trường Thành Vĩnh Viễn Không Sụp Đổ
“Ngủ yên mấy trăm năm, nhân dân nước ta dần dần thức tỉnh. Hãy mở mắt ra nhìn kỹ xem, có ai muốn làm tù binh chứ…”
“Không thể nào?” Nhiếp Vịnh Đàn đọc qua lời bài hát, rồi nhìn giai điệu, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Những bài hát mà Thạch Chí Kiên sáng tác cho nàng luôn là những bài hát chậm rãi và trữ tình rất dịu dàng, nhưng nhịp điệu và ca từ của bài hát này lại tràn đầy hứng khởi và cao độ, rõ ràng đây là một bài hát nên được hát bởi một nam nhân.
“Gặp quỷ rồi. Có phải hắn viết sai lời rồi hay không? Ta nên hát bài hát này như thế nào?”
Nhiếp Vịnh Đàn nhìn ca khúc mới, há hốc mồm.