“Đêm nay ngươi sắp xếp một chút, giải quyết nữ nhân kia. Chỉ cần khiến cho Kennedy cảm thấy thoải mái, sau này địa bàn của ta sẽ do ngươi bảo kê.”
Đầu óc của Kim Nha Lôi nhanh chóng chuyển động. Người nước ngoài kia nhìn trúng Nhiếp Vịnh Đàn? Hắn không nhịn được nhìn Kennedy thêm hai lần.
Chỉ thấy Kennedy đang ăn đậu hũ hai nữ nhân đánh tennis. Nhìn qua có vẻ là một lão già dâm đãng.
“Mẹ nó, người nước ngoài này ngược lại là người đồng đạo với lão tử.” Kim Nha Lôi thầm mắng một câu trong lòng.
“Yên tâm đi, ông chủ Ôn. Chuyện này cứ giao hết cho ta.” Kim Nha Lôi vỗ ngực cam đoan.
“Có biết đánh tennis không?”
“Sao?”
“Ngươi qua bên kia thay quần áo đi. Đợi lát nữa ta giới thiệu Kennedy cho ngươi làm quen.” Winzerton bỗng nhiên hất cằm, chậm rãi nói: “Ngươi cần phải nắm lấy cơ hội. Thanh tra người nước ngoài này không dễ dàng kết giao bạn bè với người ngoài.”
Kim Nha Lôi không ngừng cúi đầu: “Ta đi thay quần áo, ngươi chờ ta một chút.”
Kim Nha Lôi vội vàng đi thay quần áo, vẫn không quên căn dặn hai tên đàn em: “Tang Bưu, Lạn Nha Châu, các ngươi thành thật ở đây. Lão tử đi thay quần áo đánh tennis.”
“Lão đại, ngươi bao lâu rồi không đánh tennis?”
“Khốn kiếp, vì sao lão tử phải nói cho ngươi biết?” Kim Nha Lôi khó chịu bởi vì hai tên tiểu đệ lắm miệng của mình.
…
Nhìn thấy Kim Nha Lôi rời đi, Winzerton quay người bước đến dưới một cây dù che nắng. Một nam nhân đeo kính râm đang bắt chéo chân uống nước chanh.
“Lợi tiên sinh, tất cả đã được sắp xếp xong.”
Lợi Triệu Thiên tháo mắt kính xuống, nheo mắt nhìn vào sân tennis, chỉ vào Kennedy nói: “Tên kia có thể đấu được Thạch Chí Kiên hay không?”
“Đằng sau Thạch Chí Kiên có Lôi Lạc làm chỗ dựa, nhưng tên kia lại làm giám sát cao cấp, cao hơn Lôi Lạc mấy cấp bậc. Nếu Thạch Chí Kiên đắc tội Kennedy, cho dù Lôi Lạc muốn giúp hắn cũng phải suy nghĩ lại.”
Gương mặt Lợi Triệu Thiên hiện lên sự khinh miệt: “Ngươi cũng nên cẩn thận. Tên Thạch Chí Kiên gian trá hung ác, ngay cả Lý Giai Thành cũng bị hắn gài bẫy. Nếu hắn lại qua được cửa ải này, sẽ rất khó để ngăn cản hắn phát triển Thuyên Loan.”
Winzerton do dự một chút, sau đó hắn cả gan hỏi: “Chẳng lẽ người tối nay Từ tam thiếu giới thiệu có năng lượng lớn lắm sao? Có thể giúp hắn khai thác Thuyên Loan?”
Gương mặt Lợi Triệu Thiên hiện lên sự kiêng kỵ: “Đó là một nhân vật rất đáng sợ.”
Winzerton thấy Lợi Triệu Thiên không muốn nói, cũng không dám nhiều lời.
Tóm lại, tối nay mang Kim Nha Lôi ra làm pháo hôi, biến Kennedy thành vũ khí để sử dụng, mục đích là để ngăn cản Thạch Chí Kiên cùng với đại nhân vật kia đạt thành hiệp nghị.
Ngoài ra, nếu chuyện đêm nay ở vũ trường Bobo bị làm lớn ra, Lệ Trì của hắn cũng có thể ngư ông đắc lợi.
Một chiêu “một hòn đá ném hai con chim” của Lợi tiên sinh tuyệt đối là cao chiêu.
Chỉ là không biết tên khốn Thạch Chí Kiên sẽ phá giải như thế nào.
Buổi tối.
Vũ trường Bobo.
Giống như ngày xưa, toàn bộ vũ trường Bobo chìm trong vàng son, ca hát nhảy múa.
Có ông chủ thứ hai kiêm giám đốc phụ trách nghệ thuật Thạch Chí Kiên tọa trấn, kinh doanh của vũ trường Bobo không muốn nóng nảy cũng không được.
Sau khi Thạch Chí Kiên phát minh ra điệu múa múa cột, điệu múa bước chân mèo và múa con thỏ, cứ đến tối là trong vũ trường Bobo truyền ra tiếng nhạc, left left right rigth, go go go…
Sau đó, ngươi có thể nhìn thấy một đám ông trùm và lão đại ngày thường bộ dạng rất thận trọng cùng với một nhóm nữ nhân mặc đồ con thỏ đứng trên sân khấu, xếp thành hàng dài tay đặt lên vai của nhau, học theo điệu nhảy con thỏ.
Có lão đại nhảy quá hăng, ngay cả tóc giả cũng rơi xuống, lộ ra cái đầu trọc mà vẫn không hay biết.
Ngoài ra, vũ trường Bobo còn có trấn điếm chi bảo Cửu Long Hoàng Hậu Nhiếp Vịnh Đàn dựa vào giọng hát chết người không đền mạng và những ca khúc Thạch Chí Kiên giúp nàng sáng tác như Ám Lý Trứ Mê, Thiên Thiên Khuyết Ca, thiếu nữ Thiên Trúc và Thần Thoại, thu hút được một lượng fan hâm mộ rất lớn.
Rất nhiều lão đại có tiền gần như tối nào cũng đến, mục đích là để ủng hộ nàng.
Khỏi cần phải nói, cứ mỗi khi trời tối, lẳng hoa khen thưởng mà Nhiếp Vịnh Đàn nhận được lên đến hơn trăm cái.
Một lẵng hoa thấp nhất cũng là một trăm đô la Hồng Kông. Trên trăm cái là hơn mười nghìn đô la tiền khen thưởng.
Dựa theo hợp đồng chia ba bảy mà vũ trường ký với Nhiếp Vịnh Đàn, một đêm Nhiếp Vịnh Đàn chỉ cần dựa vào tiền thưởng thôi là có thể kiếm được ba nghìn đô la Hồng Kông, tuyệt đối kiếm bạo.
Kinh doanh của vũ trường quá tốt, khó tránh khỏi có kẻ ghen tỵ. Cho nên, Thạch Chí Kiên đã sắp xếp người của Hồng Hưng đến bảo kê.
Đám người Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường cũng rất ra sức, không một ai lười biếng. Bình thường, ngoại trừ giám sát bên trong, bọn hắn còn thường xuyên kiểm tra bên ngoài. Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là ra tay giải quyết ngay.
Lúc này, Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường đang kiểm tra đằng sau vũ trường.
Đằng sau vũ trường là nơi mà các diễn viên trang điểm và thay quần áo. Có một số tên bại hoại hạ lưu thích núp trong bóng tối lén nhìn các nữ nhân thay quần áo.
Đám người Tiếu Nha Kiên đã mấy lần bắt được những tên khốn kiếp như vậy. Thông thường thì bọn hắn sẽ uy hiếp vài câu, phạt chút tiền rồi thả đi. Dù sao, người đến đây tiêu phí đều không phải nhân vật bình thường.