Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 546 - Chương 546. Chó Săn Hán Gian, Người Người Có Thể Tru Diệt

Chương 546. Chó săn Hán gian, người người có thể tru diệt
Chương 546. Chó săn Hán gian, người người có thể tru diệt

Hai người Từ tam thiếu chợt nhớ đến câu nói trước đó của Thạch Chí Kiên: “Đến lúc đó đánh gãy chân của hắn, xem hắn còn phách lối như thế nào.” Khi đó, đám người Từ tam thiếu còn cho rằng Thạch Chí Kiên đang ám chỉ Kim Nha Lôi, hoàn toàn không ngờ lại là tên giám sát người nước ngoài Kennedy. Bây giờ bọn hắn mới hiểu ra, ngay từ lúc ban đầu, Thạch Chí Kiên đã tính kế Kennedy.

Thật đáng sợ.

Ngay cả người nước ngoài cũng dám tính kế.

“Đúng rồi, A Kiên đâu?” Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu bỗng nhiên nhớ đến nam chính của vở kịch, vội vàng nhìn vào bên trong. Bọn hắn nhìn thấy Thạch Chí Kiên đang đối mặt với tên khốn Kim Nha Lôi. Lúc này, Kim Nha Lôi đang cầm dao uy hiếp Nhiếp Vịnh Đàn.

Không thể nào?

Tại aso lại xảy ra chuyện như vậy?

Đừng nói Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu đều mở to mắt, ngay cả Trần Chí Siêu cũng không ngờ Kim Nha Lôi còn dám lật trời như vậy.

“Các ngươi không được qua đây. Nếu qua, ta giết nàng ngay.” Kim Nha Lôi cầm con dao gọt trái cây, hoảng sợ gác lên cổ Nhiếp Vịnh Đàn, giận dữ hét lên với Thạch Chí Kiên: “Ta cần tiền, còn xe nữa. Ngươi mau chuẩn bị cho ta những thứ này.”

Thạch Chí Kiên trấn an hắn: “Ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi hết. Ngươi mau thả người trước đi.”

“Ngươi cho rằng ta bị ngốc sao? Ta thả ngươi, ngươi cho người bắt ta thì phải làm sao?”

“Ngươi yên tâm, ta cam đoan không bắt ngươi. Ta làm người rất coi trọng chữ tín.”

“Ta tin ngươi mới là lạ.”

“Ngươi có thể không tin, nhưng ngươi không thả người, tiền, xe… tất cả mọi thứ đều không có.” Thái độ của Thạch Chí Kiên rất kiên quyết.

Kim Nha Lôi do dự, nhìn Nhiếp Vịnh Đàn đang bị mình bị uy hiếp, rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Nàng là nữ nhân của ngươi, ngươi không cứu?”

“Nàng là nữ nhân của ta khi nào? Ta chưa từng ngủ với nàng đêm nào.”

“Cái này ta có thể làm chứng.” Từ tam thiếu giơ tay lên làm chứng.

Hoắc đại thiếu nháy mắt với Từ tam thiếu: “Mẹ kiếp, ngươi ngay cả cái này cũng biết? Sau này ta phải cách xa ngươi một chút.”

Kim Nha Lôi ngẩn người, Nhiếp Vịnh Đàn đang bị hắn uy hiếp lại càng đỏ bừng gương mặt, cả giận nói với Thạch Chí Kiên: “Ngươi đừng có nói hươu nói vượn nữa. Ta không cần ngươi cứu.”

Thạch Chí Kiên giang tay nói với Kim Nha Lôi: “Ngươi có nghe hay không, nàng bảo không cần ta cứu. Vậy thì ngươi giết nàng đi.”

“Ơ?” Ngay cả Kim Nha Lôi cũng không biết làm sao. Trong phim không có như vậy.

Hắn suy nghĩ cả nửa ngày, nhưng vô kế khả thi, đành phải nói với Thạch Chí Kiên: “Họ Thạch kia, ngươi nói chuyện phải giữ lời. Ta thả ngươi, ngươi đừng cho cảnh sát bắt ta. Còn nữa, cho ta xe, còn có tiền.”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Ta dùng nhân phẩm của ta để cam đoan.”

Kim Nha Lôi gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi một lần.”

Nói xong, hắn chậm rãi buông Nhiếp Vịnh Đàn ra.

Nhiếp Vịnh Đàn thấy hắn buông tay, vội chạy đến, bổ nhào vào lòng Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên vỗ vai nàng an ủi, sau đó mới nói với Kim Nha Lôi: “Có ai không, đánh chết tên khốn kia đi.”

“Cái gì? Thạch Chí Kiên, ngươi không giữ chữ tín.”

“Cần chi phải giữ chữ tín với loại người cặn bã như ngươi. Chó săn Hán gian, người người có thể tru diệt.”

Trần Huy Mẫn nghe tiếng, lập tức đấm một đấm ra ngoài, đánh bay Kim Nha Lôi.

Đám người Tiếu Nha Kiên cũng không cam lòng lạc hậu, gào thét: “Tru diệt chó săn.”

“Đánh chết Hán gian.”

“Xông lên.”

Lập tức gà bay chó chạy.

Kim Nha Lôi bị đám người Tiếu Nha Kiên đánh đến chết đi sống lại.

Nhiếp Vịnh Đàn nghe tiếng muốn quay đầu lại nhìn nhưng bị Thạch Chí Kiên đưa tay ấn đầu nàng vào trong lòng hắn, miệng nói: “Quá tàn nhẫn, ngươi không nên nhìn.”

Nhiếp Vịnh Đàn chui đầu vào ngực Thạch Chí Kiên, chỉ cảm thấy ngực của hắn chẳng những ấm mà còn tràn ngập cảm giác an toàn. Nhất là khi nghe nhịp tim của Thạch Chí Kiên, gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng, ánh mắt như sắp nhỏ ra mật.

Cách đó không xa, Từ tam thiếu nhìn thấy rõ ràng, không khỏi vỗ đùi nói với Hoắc đại thiếu: “Xong rồi, đêm nay A Kiên ăn chắc nàng rồi.”

Tình huống rối loạn đã được giải quyết.

Lúc này Trần Chí Siêu muốn dẫn người rời đi.

Những người đi theo hắn áp giải Kennedy và đám người Kim Nha Lôi về cục cảnh sát để lấy khẩu cung.

Theo như Thạch Chí Kiên nói, thời đại này có đen thì cũng vẫn cần đến pháp luật. Chỉ cần pháp luật có thể xuyên thấu bóng tối một chút thì tương lai sẽ có hy vọng.

Thạch Chí Kiên buông Nhiếp Vịnh Đàn từ trong ngực ra, tìm một người đến trấn an Nhiếp mỹ nữ đang bị kinh sợ, còn hắn thì cùng với đám người Trần Chí Siêu rời đi.

Khi chuẩn bị lên đường, Trần Chí Siêu biểu thị sự cảm ơn.

Thạch Chí Kiên nói không cần cảm ơn. Chúng ta có qua có lại, coi như hắn trả lại ân tình Trần Chí Siêu đã giúp hắn ở Thuyên Loan.

Huống chi, tên khốn Kennedy đã làm chuyện mà người người đều căm phẫn. Cho dù Trần Chí Siêu không ra tay, Thạch Chí Kiên cũng sẽ tìm cơ hội trừng trị hắn.

Người đang làm thì trời đang nhìn.

Trời nhìn không được thì có người ra tay giải quyết.

Trần Chí Siêu thấy Thạch Chí Kiên nói như vậy, cũng chỉ mỉm cười.

Hết chương 546.
Bình Luận (0)
Comment