Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 547 - Chương 547. Thói Đời Bạc Bẽo, Lòng Người Đổi Thay

Chương 547. Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay
Chương 547. Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay

Cho đến lúc này, bởi vì liên quan đến Lôi Lạc, quan hệ giữa hắn và Thạch Chí Kiên vẫn rất lãnh đạm, nói cho đúng là vi diệu.

Nhưng Thạch Chí Kiên năm lần bảy lượt ra tay giúp đỡ hắn. Điều này là sự thật.

Nhắc đến chuyện Thuyên Loan lần trước, ngoài mặt là Thạch Chí Kiên nhờ hắn giúp đỡ thiết lập một cái bẫy, sử dụng Tưởng Khôn như pháo hôi.

Trên thực tế, Thạch Chí Kiên hoàn toàn có thể nhờ người khác giúp đỡ, nhưng Thạch Chí Kiên vẫn tìm hắn. Nói trắng ra là muốn giúp hắn cơ hội lập công.

Dựa theo lời nói của Thạch Chí Kiên lúc đó, Hồng Kông hiện đang trong thời kỳ thuộc địa của Anh, giới cảnh sát có thể có được một giám sát cấp cao ngươi Hoa thật sự không dễ dàng gì. Hắn không muốn nhìn thấy Trần Chí Siêu rơi đài, lại càng muốn nhìn thấy đối phương một bước đi lên.

Trần Chí Siêu vẫn luôn nhớ đến lời nói này của Thạch Chí Kiên cùng với biểu cảm lúc đó của hắn.

Hắn tin đó là thật.

Người Hoa ở thời đại này thật sự không dễ dàng gì.

Nhất là lăn lộn trong giới cảnh sát.

“Tóm lại, cảm ơn ngươi, A Kiên.”

Đây là câu nói cuối cùng trước khi Trần Chí Siêu rời đi với Thạch Chí Kiên.

Có đôi khi người thông minh không cần nói quá nhiều. Mỗi người một câu, một ánh mắt là có thể biểu đạt hết mọi thứ.

Thạch Chí Kiên hiểu Trần Chí Siêu.

Trần Chí Siêu cũng hiểu Thạch Chí Kiên.

Khi Thạch Chí Kiên tiễn Trần Chí Siêu rời đi xong, hắn quay lại vũ trường, lập tức nhìn thấy Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu đang đứng ở cổng chính, nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.

“A Kiên, ngươi mau đến đây, chúng ta có lời muốn hỏi ngươi.” Từ tam thiếu nói.

Thạch Chí Kiên bước qua, mỉm cười hỏi: “Hỏi cái gì chứ? Có phải liên quan đến chuyện của Kennedy không? Chẳng lẽ vừa rồi giám sát Trần không nói rõ với các ngươi?”

“Ai thèm quan tâm tên nước ngoài đó? Chúng ta quan tâm là ngươi, còn có Nhiếp tiểu thư.” Hoắc đại thiếu cũng nhiều chuyện theo: “Làm sao, anh hùng cứu mỹ nhân đấy, cơ hội tốt.”

Nam nhân nào cũng có ảo tưởng như vậy, giống như anh hùng xuất thế, cứu vớt đại mỹ nhân trong lòng mình, rồi được đại mỹ nhân ôm ấp yêu thương, dùng thân báo đáp, sau đó cả hai nhào lên giường.

“Hoắc thiếu, ta rất thuần khiết. Ngươi tuyệt đối không nên để tam thiếu làm hư.” Thạch Chí Kiên nói.

Từ tam thiếu đang định lên tiếng, quản lý vũ trường Vương Kim Phát cùng với Nhiếp Vịnh Đàn bước ra, mỉm cười lấy lòng: “Thạch tiên sinh, ta dẫn Nhiếp tiểu thư ra đây. Nàng muốn đích thân nói câu cảm ơn với ngươi.”

Vương Kim Phát nhìn thấy Thạch Chí Kiên định móc điếu thuốc ra, hắn lập tức rút điếu thuốc loại cao cấp mà mình đã chuẩn bị xong đưa tới, rồi tự mình đốt thuốc cho Thạch Chí Kiên.

Từ tam thiếu ở bên cạnh ghen tỵ nói: “Lão Vương, bình thường ta không thấy ngươi chịu khó hầu hạ ta như thế?”

Hoắc đại thiếu ở bên cạnh cũng chen vào: “Ta thấy cũng tại ngươi keo kiệt, ít khi nào boa cho bọn hắn tiền.”

“Cái gì?” Từ tam thiếu cẩn thận nghĩ lại, sự thật chính là như thế.

Sau khi vũ trường thuê những người này về, Từ tam thiếu chưa từng boa cho bọn hắn một đồng nào cả, chỉ phát tiền lương mỗi tháng mà thôi, ngược lại ông chủ nhỏ Thạch Chí Kiên lại thỉnh thoảng boa cho bọn hắn.

Bây giờ nhớ lại, tên gia hỏa A Kiên rất biết thu mua lòng người.

Đoán chừng bây giờ toàn bộ vũ trường đều giống như lão Vương, nhìn thấy ông chủ Thạch Chí Kiên còn nồng nhiệt hơn ông chủ lớn là hắn.

“Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay.” Từ tam thiếu thở dài một tiếng.

Vương Kim Phát là nhân tinh. Nhiếp Vịnh Đàn muốn nói lời cảm ơn Thạch Chí Kiên hay không liên quan gì đến hắn.

Nhưng Vương Kim Phát đã nhìn ra được đôi nam nữ này ngươi hữu tình ta cố ý, cái thiếu chính là một cơ hội.

Thế là Vương Kim Phát đứng ra, cam tâm là Nguyệt Lão se dây đỏ, thuận tiện lộ mặt trước Thạch Chí Kiên, về sau có gì cũng kiếm được chỗ tốt.

Vì thế, Vương Kim Phát mới tìm đến Nhiếp Vịnh Đàn, nói với nàng tốt xấu gì Thạch tiên sinh cũng đã cứu ngươi. Vừa rồi bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ngươi cũng nên biểu hiện một chút.

Là kim bài của vũ trường, nàng nên đến nói một tiếng cảm ơn với hắn.

Nhiếp Vịnh Đàn thuận nước đẩy thuyền, nói hết thảy cứ dựa theo ý của quản lý Vương.

Vì thế, Vương Kim Phát chủ động cùng với Nhiếp Vịnh Đàn đến, từ đó mới có cảnh tượng vừa rồi.

Từ tam thiếu bên cạnh thấy Vương Kim Phát không ngừng tán dương Nhiếp Vịnh Đàn trước mặt Thạch Chí Kiên, nói nàng hát hay lại xinh đẹp, rồi không ngừng ca tụng Thạch Chí Kiên trước mặt Nhiếp Vịnh Đàn, nói hắn xả thân cứu mỹ nhân, nghĩa bạc vân thiên.

Nghe xong, Từ tam thiếu không nhịn được nói một câu: “Nối giáo cho giặc.”

Lúc này, mọi người lười quay lại vũ trường coi ca nhạc. Thử hỏi còn có tiết mục nào kích thích hơn so với tiết mục vừa nãy?

Hoắc đại thiếu chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, hắn nhắc lại cuộc hẹn ngày mai với Thạch Chí Kiên. Thạch Chí Kiên giúp hắn sáng tác bài hát, hắn sẽ dẫn Thạch Chí Kiên đến gặp cha của mình.

Thạch Chí Kiên nắm tay chào tạm biệt với Hoắc Chấn Đình, biểu thị một lời đã định.

Hết chương 547.
Bình Luận (0)
Comment