“Nhiếp tiểu thư, ta thấy thời gian cũng không còn sớm. Nếu không, bây giờ ta đưa ngươi về nhé.”
Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, mỉm cười nói với Nhiếp Vịnh Đàn.
Vương Kim Phát bên cạnh vội nói: “Đúng vậy đúng vậy. Bây giờ trời cũng đã muộn rồi, Nhiếp tiểu thư vừa mới sợ hãi, rất cần người làm bạn. Nghe nói ngươi thuê phòng ở nhà Thạch tiên sinh, vừa lúc thuận đường, chi bằng để hắn đưa ngươi về.”
“Ta thất không cần đâu. Là ông chủ, ta nên có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ nhân viên của mình. Nhiếp tiểu thư, chi bằng ta đặt cho ngươi một gian phòng thật lớn ở khách sạn, có giường lớn, có phòng tắm riêng, đảm bảo ngươi ngủ thẳng giấc đến sáng hôm sau, như thế nào?” Từ tam thiếu vẫn còn muốn cố gắng, không muốn để cho tên háo sắc Thạch Chí Kiên tùy tiện đắc thủ.
“Tam thiếu, chúng ta không cần tranh giành, xem Nhiếp tiểu thư lựa chọn như thế nào. Nhiếp tiểu thư, ngươi có muốn ở lại gian phòng mà tam thiếu thuê cho ngươi ở khách sạn không? Hay là muốn ta thuận đường đưa ngươi về nhà? Đi hay ở do ngươi chọn.” Thạch Chí Kiên hút thuốc, nheo mắt nhìn Nhiếp Vịnh Đàn.
Biểu hiện của Nhiếp Vịnh Đàn có chút do dự. Nàng rất có hảo cảm với Thạch Chí Kiên. Nếu không, vì sao khi Kim Nha Lôi vừa mới thả lỏng con dao buông nàng ra, nàng đã nhào vào lòng của hắn. Nhưng muốn nàng tỏ thái độ ngay lúc này, nàng thật sự không biết làm như thế nào.
Từ tam thiếu nhìn thấy, cao hứng nói: “Ngươi nhìn đi, ta đã nói rồi, Nhiếp tiểu thư là người rất thận trọng.”
Tam thiếu còn chưa nói hết lời đã nghe Nhiếp Vịnh Đàn nói nhỏ: “Làm phiền Thạch tiên sinh đưa ta về.” Nói xong, gương mặt của nàng đỏ ừng lên, thái độ ngượng ngùng nhưng cũng cực kỳ hấp dẫn.
“Cái gì?”
“Cái gì là cái gì chứ? Ngươi không nghe thấy sao, Nhiếp tiểu thư muốn ta đưa nàng về? Còn không mau tránh đường?” Thạch Chí Kiên chế nhạo.
Gương mặt Từ tam thiếu lúc trắng lúc xanh.
Tên gia hỏa Vương Kim Phát vỗ tay: “Làm phiền Thạch tiên sinh ngươi đích thân hộ tống Nhiếp tiểu thư trở về.”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Hẳn thế.”
Sau đó, hắn quay sang nói với Trần Huy Mẫn: “Đưa chìa khóa xe cho ta.”
“Ơ?” Trần Huy Mẫn không ngốc, suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra, nhanh chóng móc chìa khóa xe đưa cho Thạch Chí Kiên, cuối cùng còn nói một câu: “Kiên ca, ngươi bảo trọng. Không nên quá sức.”
Từ tam thiếu như muốn khóc, nhìn nữ nhân mình thích lên xe của Thạch Chí Kiên, chỉ có thể lắc đầu thật mạnh thuyết phục mình: “Ngươi đang nằm mơ, nhất định là nằm mơ rồi. Có ai không? Tên khốn A Tường chết dí ở đâu rồi? Mau lái xe chở ta đến Cửu Long Đường, gọi Jenny, Jody, Angela của vũ trường đi theo. Tâm trạng của thiếu gia ta tối nay không được tốt, nhất định phải một đêm ba phát.”
…
Nhà Thạch Chí Kiên ở vịnh Đồng La.
Thạch Chí Kiên dừng xe dưới lầu.
Sau đó, hắn bước xuống xe, như quý ông giúp Nhiếp Vịnh Đàn mở cửa xe, cầm túi xách cho nàng, tay phải tự nhiên nắm lấy tay của Nhiếp Vịnh Đàn, đỡ nàng từ trên xe bước xuống.
Đặng Cửu Công thuê lầu một đã lớn tuổi, ban đêm khó ngủ, cộng thêm tối nay hắn ăn nhiều cháo khoai lang, bị tiêu chảy, thỉnh thoảng lại chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc này, hắn từ nhà vệ sinh bước ra, miệng ngậm cuộn giấy, hai tay thắt dây lưng quần, vừa liếc mắt lập tức nhìn thấy Thạch Chí Kiên nắm tay Nhiếp Vịnh Đàn từ trên xe bước xuống, cuộn giấy từ trong miệng rơi xuống.
Hắn không quan tâm đến việc nhặt lên, vội vàng tránh đi, sau đó lén lút nhìn quanh, trong lòng tự nhủ. Lần này to chuyện rồi, chủ nhà Thạch thiếu gia và Nhiếp cô nương thuê phòng quả nhiên có tình ý với nhau. Ngươi xem, hai người thân mật với nhau như thế nào.
Thạch Chí Kiên nắm tay Nhiếp Vịnh Đàn cũng không vội lên lầu, bắt đầu nói chuyện phiếm với nàng dưới lầu, nói hắn làm thế nào sáng tác bài hát Vạn Lý Trường Thành Vĩnh Viễn Không Sụp Đổ, rồi tán dương Nhiếp Vịnh Đàn thông minh, nghĩ ra việc dùng công phu để múa minh họa, bù đắp chỗ thiếu sót cho giọng hát của nàng khi hát bài hát này.
Thạch Chí Kiên nói xong, hắn hơi bóp nhẹ tay của Nhiếp Vịnh Đàn, khẽ cười nói: “Ngươi thông minh xinh đẹp, theo lý không nên xuất hiện ở những nơi như thế này. Trước kia, ngươi đã chịu không ít vất vả ở thuyền hoa Tứ Quý sao?”
“Tại sao ngươi lại biết chuyện của ta?” Nhiếp Vịnh Đàn thấy Thạch Chí Kiên nói ra chuyện cũ của mình, nàng quên mất sự xấu hổ khi bị đối phương nắm tay, kinh ngạc nhìn hắn.
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Không sai, ta đã tìm người điều tra lai lịch của ngươi một chút. Ngươi không ngại chứ?”
Thuyền hoa Tứ Quý nói trắng ra là nơi bán rẻ tiếng cười. Nữ nhân dựa vào việc biểu diễn ca hát cho khách như thổi sáo, đàn tì bà, thu được khen thưởng của khách mà duy trì cuộc sống.
Đương nhiên cũng có một số người có năng khiếu đặc biệt ưu tú như Nhiếp Vịnh Đàn, trổ hết tài năng trong một nhóm nữ hài, trở thành hoa khôi của toàn bộ thuyền hoa.