Nhiếp Vịnh Đàn từ đại lục lén đến Hồng Kông từ khi còn rất nhỏ để tìm gia gia của mình. Bởi vì chiếc thuyền buôn lậu gặp phải cướp biển, cha mẹ của nàng chết hết, nàng bị đám buôn người bắt bán cho thuyền hoa Tứ Quý.
Mặc dù bà chủ thuyền hoa là Thanh tỷ làm cái nghề bán rẻ tiếng cười nhưng lại là người tốt, thấy Nhiếp Vịnh Đàn cực kỳ xinh đẹp lại thông minh, cho nên Thanh tỷ đã cố ý bồi dưỡng nàng, thuê sư phụ tốt nhất để dạy cho nàng tất các các môn tuyệt kỹ đàn hát.
Khi Nhiếp Vịnh Đàn dần lớn lên, chẳng những thanh danh lan xa, trở thành Cửu Long Hoàng Hậu tiếng tăm lừng lẫy, mà còn giúp thuyền hoa Tứ Quý kiếm lời không ít.
Cùng lúc đó, Thanh tỷ cũng càng lúc càng coi trọng nàng. Đồng thời cả hai chung sống nhiều năm, cũng có tình cảm, cho nên Thanh tỷ đã nhận nàng làm con gái nuôi.
Đáng tiếc, mấy năm trước Thanh tỷ bị bệnh nặng, thuyền hoa Tứ Quý cũng tuyên bố giải tán, các nữ nhân mất đi chỗ để dựa vào.
Nhiếp Vịnh Đàn dựa vào sức của một mình mình chống đỡ toàn bộ một đại gia đình, giúp các nữ hài ai lấy chồng thì lấy chồng, ai đi học thì đi học.
Có thể nói, hiện tại mỗi một đồng mà nàng kiếm được đều không tiêu cho mình mà là tiêu cho những nữ hài đáng thương giống như nàng.
Thạch Chí Kiên biết một mình Nhiếp Vịnh Đàn nuôi mười hai nữ hài đi học tại một ngôi trường ở vịnh Đồng La. Tất cả chi phí học hành, còn có ăn uống đều do một mình nàng chi trả.
Điều này cũng là lý do tại sao Nhiếp Vịnh Đàn kiếm được rất nhiều tiền nhưng vẫn ở phòng thuê, mà không giống đám người Tiểu Hồng Hà thuê hẳn cả một căn nhà, thậm chí là biệt thự có hoàn cảnh tốt.
“Nếu ngươi đã biết lai lịch của ta, vậy ngươi có khinh thường ta hay không?” Nhiếp Vịnh Đàn lo lắng hỏi.
“Làm gì có?” Thạch Chí Kiên nắm lấy tay của nàng, nhìn thẳng vào mắt của nàng: “Ngươi như vậy lại càng khiến cho ta bội phục ngươi hơn mà thôi.”
Vừa nói, Thạch Chí Kiên vừa chậm rãi tiến sát mặt Nhiếp Vịnh Đàn. Nói chính xác là tiến về phía cặp môi anh đào của nàng.
Nhiếp Vịnh Đàn hơi hồi hộp, nhắm mắt lại.
Đặng Cửu Công đang trốn trong nhà vệ sinh nhìn lén hai người lại càng kích động hơn: “Má ơi, sắp hôn rồi. Mau hôn đi. Ối, tại sao bụng của ta lại đau như vậy? Không phải vừa mới đi xong sao? Cháo khoai lang đáng chết.”
Đặng Cửu Công không suy nghĩ được nhiều, không dám vươn người nhặt cuộn giấy làm rơi, đành phải dùng chân để khều cuộn giấy.
Hắn dùng sức quá mạnh, bụng lại đau, cuối cùng “títttt”.
Một cái rắm kéo dài.
“Là ai?” Thạch Chí Kiên nhìn về phía Đặng Cửu Công đang trốn.
Nhiếp Vịnh Đàn cũng giật mình, vội vàng nhìn lại.
Đặng Cửu Công thấy không núp được nữa, đành phải nở nụ cười, hai tay ôm bụng từ trong nhà vệ sinh bên cạnh bước ra: “Thì ra là Thạch tiên sinh và Nhiếp tiểu thư, ta còn tưởng là ai? Hai người mới về nhà à?”
“Cửu Công, là ngươi?” Thạch Chí Kiên mỉm cười, móc điếu thuốc từ trong ngực ra: “Có muốn hút thuốc không?”
Nếu đổi lại lúc khác, Đặng Cửu Công thích chiếm những món lợi nhỏ đã nhảy qua. Nhưng lúc này hắn đau bụng không nhịn được, vội nói: “Hút thuốc thì không cần, ta muốn… ui, đi vệ sinh.” Nói xong, hắn nhặt cuộn giấy trên mặt đất, vội vàng quay người chạy vào trong nhà vệ sinh.
Thạch Chí Kiên và Nhiếp Vịnh Đàn nhìn nhau, không khỏi bật cười.
…
Đặng Cửu Công đi vệ sinh xong ra ngoài thì không còn thấy hai người nữa. Hắn nghĩ có lẽ cả hai đã lên lầu.
Kìm nén cả một bụng bí mật, cả người hắn thật sự rất khó chịu. Hắn muốn quay về ngủ, rồi ngày mai sẽ đem chuyện này nói cho đám người Trương A Liên biết nhưng trong lòng hắn giống như có con mèo đang cào, không thể chịu được. Vì thế hắn đã chạy đến trước cửa phòng Trương A Liên, gõ cửa ba cái, miệng nói thầm: “Trương A Liên, bà tám ngươi ngủ chưa vậy?”
Rất nhanh, trong phòng truyền đến một giọng nói: “Vẫn chưa.”
Đặng Cửu Công lại nói vào khe cửa: “Vậy ngươi mở cửa cho ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?” Giọng nói trong phòng hơi có chút làm nũng.
Đặng Cửu Công nói: “Là bí mật, không thể để người khác biết được.”
“Được rồi, ngươi chờ một lát.”
Một lát sau, cửa phòng mở ra.
Trương A Liên mặc chiếc áo ngủ rất mỏng, mái tóc được quấn bằng mấy cái lô quấn tóc, một tay chống nạnh, bày ra tư thế dụ dỗ: “Bí mật gì?”
“Bí mật chính là…”
Không đợi Đặng Cửu Công lên tiếng, Trương A Liên đã một tay kéo hắn vào trong: “Ma quỷ, ta chờ ngày này lâu lắm rồi.”
“Không phải, ngươi nghe ta nói… Ô ô ô, ngươi đánh răng chưa? Miệng thối quá.”
Đặng Cửu Công phát ra tiếng kêu rên.
…
Thạch Chí Kiên nắm tay Nhiếp Vịnh Đàn lên lầu ba, đưa nàng thẳng đến phòng của nàng, không nói hai lời đã ôm lấy eo của nàng, đẩy nàng xuống giường ngủ.
Nhiếp Vịnh Đàn lấy lại tinh thần đã thấy Thạch Chí Kiên ôm mình. Gương mặt xinh đẹp của nàng bắt đầu hiện lên sự hoảng hốt.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy biểu hiện trên nét mặt của nàng, bật cười nói: “Sao? Bây giờ ngươi đã hối hận chưa? Nếu hối hận thì ta ra ngoài. Ta là chính nhân quân tử, chưa từng ép buộc ai.”
“Vậy thì cảm ơn rồi.” Nhiếp Vịnh Đàn vừa định đứng dậy, Thạch Chí Kiên lại nói: “Nhưng tối nay ta lại không muốn làm quân tử.”
“Bại hoại.”
“Đúng, ta muốn làm bại hoại.”