Dưới giường, một con nhện đang hưởng thụ cuộc sống già nua của mình đột nhiên bị âm thanh cạch cạch làm bừng tỉnh.
Nó không biết tại sao, cũng không biết chuyện gì phát sinh.
Động đất?
Nó hoảng sợ dính chặt mạng nhện của mình.
Đêm hôm đó đối với nó mà nói là một đêm dài dằng dặc.
…
Biệt thự sườn núi Hồng Kông.
Biệt thự Hoắc thị.
Hoắc đại thiếu Hoắc Chấn Đình từ vũ trường trở về. Đầu tiên hắn cởi áo khoác cho quản gia A Tài, sau đó nhờ người làm Thúy tỷ pha một tách trà giải rượu.
Uống trà, súc miệng xong, lúc này Hoắc Chấn Đình mới bước đến phòng ngủ của cha hắn.
Mấy ngày nay sức khỏe của Hoắc lão đại không tốt, lúc nào cũng ho khan. Bác sĩ Tây Dương đã chẩn trị qua, nói chỉ là cảm mạo bình thường, bảo hắn ở nhà tịnh dưỡng.
Phòng ngủ của Hoắc lão đại cũng đã được khử trùng sạch sẽ. Người hầu bình thường hầu hạ cũng rất cẩn thận.
Hoắc Chấn Đình bước đến cửa, vừa lúc gặp mẹ của hắn là Lữ Thị bưng nước rửa chân đến, hắn vội đưa tay nhận lấy chậu nước: “Mẹ, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, để ta giúp ngươi rửa chân cho.”
Lữ Thị gật đầu, nói: “Ngươi nói ít thôi rồi đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ta biết rồi.” Hoắc Chấn Đình gõ cửa, sau đó bưng chậu nước rửa chân vào.
Trong phòng ngủ, Hoắc lão đại đeo mắt kính, mặc áo ngủ rộng rãi thoải mái, lưng tựa đầu giường, mượn ánh đèn bàn đọc báo chiều Hoa Thương với những bài xã luận và thương mại.
Nhìn thấy Hoắc Chấn Đình bưng chậu nước rửa chân bước vào, hắn gấp tờ báo lại đặt lên tủ đầu giường, sau đó tháo mắt kính đặt lên tờ báo, hỏi: “Mẹ ngươi đâu?”
“Ta bảo nàng nghỉ ngơi rồi. Tối nay để ta rửa chân cho ngươi.”
“Tiểu tử thúi, lần nào ngươi giúp ta rửa chân, ngươi cũng đều có quà cho ta. Lần này lại có thứ gì ngon đấy?”
Hoắc Chấn Đình mỉm cười, đặt chậu nước rửa chân xuống, cầm khăn mặt lau tay rồi mới móc khoai lang nướng mua ven đường từ trong túi ra, đưa cho Hoắc lão đại: “Ngươi thử đi, xem món khoai lang nướng này có ngon không?”
Hoắc lão đại nhận lấy. Đầu tiên hắn đưa lên mũi ngửi ngửi rồi mới lột lớp vỏ ra, sau đó nhẹ nhàng đưa lên miệng cắn một cái.
Hoắc lão đại bước ra từ thời kỳ khổ cực. Trước kia ngay cả cơm cũng không có mà ăn, làm việc lúc nào cũng đói bụng.
Sau khi giàu có rồi, hắn vô cùng tiết kiệm, nhất là phương diện ăn uống, lại càng nghiêm cấm hành vi lãng phí. Vì thế, mặc kệ là người làm trong nhà hay vợ con nếu lãng phí đồ ăn, tất cả đều bị hắn răn dạy.
Hoắc lão đại ăn vài miếng, không khỏi tán thưởng: “Ngon quá. Vẫn là mùi vị kia. Là quán ở cuối phía đông đường Lockhart ở Loan Tử đúng không?”
“Đoán đúng rồi. Lão cha ngươi không hổ là người sành ăn.” Hoắc Chấn Đình giơ ngón tay cái lên với Hoắc lão đại, sau đó hắn cởi tất cho cha, nhẹ nhàng đặt hai chân vào trong nước ấm, vừa xoa bóp vừa ngẩng đầu nói với Hoắc lão đại: “Mẹ cũng thật là, không cho ngươi ăn thứ này, khiến cho ta lần nào ra ngoài cũng giống như trộm mang đồ về, cứ sợ nàng phát hiện.”
Hoắc lão đại vừa ăn khoai vừa nói: “Nàng cũng chỉ vì muốn tốt cho ta thôi. Khi còn trẻ, ta làm việc quá sức nên dễ mắc bệnh. Nếu không phải thế, vì sao thời tiết mới thay đổi là bị cảm ngay. Đúng rồi, ngươi cách xa ta một chút. Bác sĩ Hendry nói căn bệnh này của ta dễ lây lắm.”
“Sợ cái gì chứ? Ta khỏe lắm.” Hoắc Chấn Đình nhấc chân của Hoắc lão đại lên, cầm khăn lau bên cạnh kiên nhẫn lau hai chân cho cha, rồi mới đặt lên trên giường. Lúc này, hắn ngồi xuống đầu giường, nói với Hoắc lão đại: “Cha, hôm nay ta gặp Thạch Chí Kiên.”
“Là ai?”
“Là người đã gạt Lý Giai Thành cách đây không lâu, kiếm được ba nghìn mẫu đất ở Thuyên Loan.”
“A, ta nhớ rồi, là bạn của Từ tam thiếu đúng không? Tối nay ngươi thay ta đi gặp hắn. Sao, ngươi có cảm tưởng gì?” Hoắc lão đại ăn xong nửa củ khoai lang, dùng giấy cẩn thận gói lại rồi dùng khăn lau miệng, sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn con trai Hoắc Chấn Đình.
“Cảm tưởng à? Ta cảm thấy người này không tệ lắm.”
Hoắc lão đại cười nói: “Ánh mắt của ngươi rất tốt, nhìn người cũng không tệ. Có thể lừa gạt được đại nhân vật như Lý Giai Thành, Thạch Chí Kiên hẳn không đơn giản.”
“Ngươi nói đúng.”
Sau đó, Hoắc Chấn Đình thuật lại chuyện phát sinh ở vũ trường cho Hoắc lão đại nghe.
Ban đầu, Hoắc lão đại còn không tập trung lắm. Mặc dù hắn rất coi trọng Thạch Chí Kiên nhưng hắn vẫn cảm thấy tuổi của Thạch Chí Kiên vẫn còn quá trẻ. Cho dù có gạt được Lý Giai Thành thì đó cũng là do may mắn mà thôi.
Thậm chí Hoắc lão đại còn có suy nghĩ muốn dựa vào thực lực mạnh mẽ của nhà họ Hoắc mà đoạt mảnh đất của Thạch Chí Kiên.
Ai bảo số đất đó là Thạch Chí Kiên lừa gạt từ trong tay người khác chứ? Đừng nói lão nhân gia hắn ăn hiếp hậu bối. Thương trường chính là như vậy. Ngươi lừa ta, ta lừa ngươi. Kẻ mạnh đè kẻ yếu. Thực lực không đủ, ngươi chỉ có thể làm pháo hôi mà thôi.
Nhưng khi Hoắc lão đại nghe Thạch Chí Kiên liên thủ với giám sát người Hoa Trần Chí Siêu lừa gạt Kennedy, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng.