Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 552 - Chương 552. Ta Không Phải Người Tùy Tiện Như Vậy

Chương 552. Ta không phải người tùy tiện như vậy
Chương 552. Ta không phải người tùy tiện như vậy

“Mệnh là do mình quyết định, ngươi đừng nghĩ quá nhiều.” Thạch Chí Kiên cười nói.

“Bây giờ vẫn còn sớm, ngươi ngủ thêm một lát đi, chờ cháo nguội rồi hãy ăn. Nếu ngươi không ngủ được nữa, bây giờ chúng ta làm tiếp.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn nhìn quần áo vương vãi trên mặt đất: “Có cần ta mặc quần áo lại cho ngươi không?”

“Không cần đâu.” Gương mặt xinh đẹp của Nhiếp Vịnh Đàn đỏ ửng lên. Đầu tiên, nàng che cơ thể dưới chăn mò mẫm một hồi. Tiếp theo, cả người nàng quấn chặt tấm chăn, đầu và hai tay nhô ra khỏi góc chăn, nhặt quần áo dưới đất rồi mặc vào. Lúc này, nàng mới quay người thò chân xuống giường, lẳng lặng nhìn Thạch Chí Kiên.

“Ta như vậy… ngươi có cảm thấy ta rất tùy tiện hay không?” Nhiếp Vịnh Đàn cẩn thận hỏi.

Nhìn ánh mắt sợ hãi của Nhiếp Vịnh Đàn, Thạch Chí Kiên không khỏi bật cười, dùng tay xoa đầu của nàng: “Ngươi là đồ ngốc à? Lại đi hỏi vấn đề như vậy? Ngươi thấy ta giống loại nam nhân tùy tiện sao?”

“Ngươi là người như thế nào, làm sao ta biết?” Nhiếp Vịnh Đàn lườm hắn một cái.

Thạch Chí Kiên rút cái chăn ra khỏi người Nhiếp Vịnh Đàn. Cũng may là nàng đã mặc quần áo tử tế, cũng không hoảng hốt.

“Ta là người như thế nào, ngươi còn không rõ ràng sao? Chẳng lẽ ngươi không có lòng tin đối với ta?”

“Không phải, ta…”

Nhiếp Vịnh Đàn còn chưa nói xong, Thạch Chí Kiên bỗng xuỵt một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một bóng người lắc lư ngoài cửa rồi nghe giọng của Thạch Ngọc Phượng: “A Kiên, mới sáng sớm ngươi chết ở đâu rồi? Rõ ràng xe ở dưới nhà nhưng lại không thấy bóng dáng đâu.”

“Có thể là cậu út ra ngoài mua bữa sáng rồi.” Giọng nói non nớt kia là của Bảo Nhi.

“Mua bữa sáng? Mua bữa sáng gì? Chẳng lẽ lão nương ta không thể làm được một bữa ăn sáng? Mà bữa sáng của ta không bằng mấy món bánh ngọt của quán trà hay sao?”

Gâu gâu gâu. Con chó đen nhỏ vẫy cái đuôi, không ngừng hướng vào phòng Nhiếp Vịnh Đàn mà sủa.

“Đi đi.” Thạch Ngọc Phượng đá cho con chó một cái: “Con chó chết tiệt này, ngươi không được đánh thức Nhiếp tiểu thư. Nàng về khuya lắm, khó có lúc ngủ ngon giấc.”

Gâu gâu gâu. Con chó vẫn kháng nghị.

Bảo Nhi ngồi xổm xuống ôm lấy con chó: “Đi thôi, Tiểu Hắc, đừng sủa nữa. Chúng ta đi tìm cậu út đi.”

Rất nhanh ngoài cửa không còn động tĩnh.

Thạch Chí Kiên không dám ở lâu, căn dặn Nhiếp Vịnh Đàn: “Nhớ ăn sáng nhé.” Nói xong, hắn lập tức chuồn đi ngay.

Nhiếp Vịnh Đàn hỏi: “Tối nay ngươi có đến nữa không?” Nói xong, gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ thành quả táo, trách bản thân ngay cả vấn đề khó xử này cũng hỏi cho được.

Thạch Chí Kiên quay đầu lại, mỉm cười nói với nàng: “Ngươi cứ mở cửa, ta sẽ vào.”

“Đi chết đi, ta chỉ nói chơi thôi mà. Có quỷ mới cần ngươi đến.” Nhiếp Vịnh Đàn chui vào chăn, thẹn đến không nói nên lời.

Thạch Chí Kiên lén lút bước ra cửa. Vừa bước vào phòng của mình, hắn đã nghe có tiếng người hô sau lưng: “Cậu út, tại sao ngươi lại ở đây?”

Thạch Chí Kiên dừng lại, tằng hắng một cái, quay lại nhìn Thạch Ngọc Phượng và Bảo Nhi rồi chỉ lên ban công: “Vừa rồi ta lên đó hít thở không khí.”

Thạch Ngọc Phượng nguýt hắn một cái: “Tối hôm qua ngươi về lúc nào vậy?”

“Khuya lắm.”

“Sau này muộn quá thì đừng về nữa.”

“Vâng.”

“Ngươi còn dám nói?”

“Không phải.”

“Vậy thì đúng rồi, muộn quá cũng phải về nhà. Vào nhà đi.”

“Làm cái gì?”

“Ăn cơm. Chẳng lẽ bữa sáng do ta làm mà ngươi cũng chê?”

“Làm gì có? Ta thích nhất là món cháo đậu xanh do ngươi nấu. Nhất là loại cháo nhão thật nhão đấy.”

“Miệng lưỡi trơn tru. Cháo nhão mà ngươi cũng muốn ăn.” Thạch Ngọc Phượng bước vào nhà đầu tiên.

Thạch Chí Kiên bước qua ôm lấy Bảo Nhi: “Nào, chúng ta vào nhà ăn sáng thôi.”

“Hi hi hi.” Bảo Nhi mỉm cười vui vẻ.

Dưới lầu, cánh cửa phòng Trương A Liên cạch ra một khe hở.

Hai chân Đặng Cửu Công mềm nhũn, giống như ăn trộm từ bên trong bước ra.

Trương A Liên vẫn chưa thỏa mãn liếm môi một cái, dùng khăn tay đánh vào người Đặng Cửu Công: “Đồ đáng chết. Tối hôm qua không phải ngươi sinh long hoạt hổ lắm sao? Tại sao bây giờ chân cẳng mềm nhũn như vậy? Nhớ nha, tối nay ta để cửa, ngươi nhớ sang nhé.”

Đặng Cửu Công ôm quyền với nàng: “Hảo hán, bỏ qua cho ta đi.”

“Hảo hán cái đầu ngươi đấy. Ta là lão nương của ngươi.”

“Mẹ của ta cũng không giày vò ta như vậy.” Đặng Cửu Công nhanh chóng chuồn đi.

Trương A Liên đằng sau đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua ngươi nói có bí mật muốn nói với ta, là bí mật gì vậy?”

Đặng Cửu Công nhớ ra, hắn vốn có bí mật muốn nói cho Trương A Liên nghe, không ngờ Trư Bát Giới lại rơi vào Động Bàn Tơ.

“Ta nói cho ngươi biết, vị Thạch tiên sinh trên lầu và Nhiếp tiểu thư…”

Đặng Cửu Công dừng bước xoay người, thêm mắm thêm muối thuật lại cảnh tượng nhìn thấy tối hôm qua cho Trương A Liên nghe.

“Không thể nào! Chẳng lẽ là thật?”

“Thật một trăm phần trăm. Ngươi không được nói cho người khác nghe đâu đấy.”

“Ngươi yên tâm, miệng ta kín lắm. Tuyệt đối không nói cho người khác biết.” Trương A Liên vỗ ngực thề thốt.

Hết chương 552.
Bình Luận (0)
Comment