Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 553 - Chương 553. Cuộc Sống Phải Có Lễ Nghi

Chương 553. Cuộc sống phải có lễ nghi
Chương 553. Cuộc sống phải có lễ nghi

Trong nhà, Thạch Chí Kiên thả Bảo Nhi xuống. Bảo Nhi chỉ vào cổ của Thạch Chí Kiên: “Cậu út, tại sao trên cổ của ngươi có vết màu đỏ vậy?”

“Là sao?”

Thạch Chí Kiên vội chạy đến trước tấm kính thay quần áo nhìn kỹ. Quả nhiên, cổ của hắn có mấy vết bầm do miệng tạo ra, hình bầu dục.

Thạch Chí Kiên cẩn thận nghĩ lại, lập tức hiểu ra.

Nha đầu Nhiếp Vịnh Đàn ngoài mặt đứng đắn nhưng khi điên lên thì không kềm lại được.

Thạch Chí Kiên tìm thấy một chiếc khăn lụa có đốm tròn màu nâu của nam giới, cột nó dưới cổ áo sơ mi trắng, rồi khoác chiếc áo vest màu xám để phù hợp với chiếc khăn quàng cổ.

“A Kiên, ăn cơm thôi.” Thạch Ngọc Phượng gọi.

Thạch Chí Kiên vội chỉnh lại quần áo lần cuối, lúc này mới chịu bước đến.

Thạch Ngọc Phượng đang bày bát đũa. Nàng ngẩng đầu thấy Thạch Chí Kiên ăn mặc long trọng như vậy, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi nổi điên rồi sao? Tự dưng lại ăn mặc như thế, tưởng mình đi ăn cơm Tây à?”

“Khụ khụ, sống là phải có lễ nghi. Ăn mặc trang trọng một chút, khi ăn cơm cũng cảm thấy ngon hơn.”

“Ta chưa từng nghe nói qua. Trước kia, ngươi ngay cả mặt cũng không thèm rửa đã ngồi xuống bàn ăn cơm rồi mà.”

“Đó là trước kia. Ta…”

Thạch Chí Kiên còn chưa nói hết lời, Bảo Nhi đã mang con chó đen nhỏ chạy đến, chỉ vào Thạch Chí Kiên mà nói với mẹ: “Cậu út có ô mai.”

“Ô mai gì?”

Thạch Chí Kiên vội vàng che miệng Bảo Nhi lại: “Con bé đang thèm, bảo muốn ăn ô mai.”

Thạch Ngọc Phượng trừng Bảo Nhi một cái: “Ăn ô mai gì chứ? Để ta mua cho ngươi một quả táo. Một ngày một quả táo, bệnh tật gì cũng rời xa. Ăn ô mai xui xẻo lắm, chỉ có đám người Tây mới thích ăn cái thứ đó mà thôi.”

Bảo Nhi đang còn muốn nói, Thạch Chí Kiên đã ghé sát tai của cô bé: “Im lặng, không được nói lung tung. Ta mua hambuger cho ngươi ăn.”

Mấy chữ hambuger có phép thuật rất mạnh.

Bảo Nhi lập tức ngồi im, nháy nháy mắt: “Cậu út không được gạt ta.”

Thạch Chí Kiên thở phào một hơi, buông Bảo Nhi ra: “Đương nhiên rồi. Cậu út nói lời là giữ lấy lời.”

Bảo Nhi cầm đũa ăn cơm. Cô bé nhìn thấy con chó đen nhỏ đang ngồi xổm dưới đất nhìn mình, lập tức ném một cái màn thầu cho nó.

Không đợi con chó đen nhỏ ngoạm lấy cái màn thầu, Thạch Ngọc Phượng đã nhặt cái bánh lên: “Nghiệp chướng, màn thầu ngon như vậy lại cho chó ăn?” Nàng quay lại răn dạy Bảo Nhi: “Lãng phí thức ăn. Ngươi cho rằng kiếp trước mình là công chúa đầu thai sao?”

Vừa nói, nàng lột lớp vỏ bẩn của màn thầu ném xuống cho con chó, phần còn lại thì mình ăn: “Lát nữa có cơm thừa thì cho nó ăn.”

Bảo Nhi bĩu môi không nói câu nào.

Con chó đen sủa gâu gâu với Thạch Ngọc Phượng, biểu thị sự kháng nghị.

Thạch Ngọc Phượng trừng con chó đen nhỏ: “Ngươi có sủa dữ cỡ nào cũng vô dụng thôi. Ta phải tiết kiệm trước.”

Câu này rõ ràng là nói với Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cầm đũa gắp miếng đậu hũ ném vào miệng: “Chị, ngươi lại muốn làm gì nữa thế?”

“Ta chẳng làm gì cả. Tiết kiệm thì tiết kiệm thôi, chẳng lẽ không được?” Thạch Ngọc Phượng vừa nói vừa gắp một miếng trứng tráng bỏ vào chén của Thạch Chí Kiên: “Đừng ăn đậu hũ, ăn trứng gà đi cho có dinh dưỡng.”

Thạch Chí Kiên ăn miếng trứng tráng, miếng cháo đậu xanh rồi mới ngẩng đầu hỏi Thạch Ngọc Phượng: “Ta cho ngươi cơ hội. Nếu ngươi không nói, sau này ta sẽ không hỏi lại nữa.”

“Khụ khụ, thật ra cũng không có gì.” Biểu hiện của Thạch Ngọc Phượng có chút cổ quái: “Ta có tay có chân, cũng không thể ở nhà ăn không ngồi rồi. Bây giờ ta đã nghỉ việc ở nhà máy nhựa, ta muốn tìm công việc khác.”

“Ngươi có thể đến nhà máy của ta mà. Ngươi muốn làm gì, ta nhận lời hết.”

“Như vậy không tốt lắm đâu. Ai cũng biết ngươi là em trai của ta. Ta đến đó làm sẽ rất lúng túng.” Thạch Ngọc Phượng ấp úng nói: “Cho nên, ta muốn mua một rạp hát.”

“Cái gì?” Thạch Chí Kiên ngạc nhiên.

Thạch Ngọc Phượng vội nói: “Ngươi cũng biết ta không có sở thích gì cả. Bình thường, ngoại trừ nghe một số vở kịch thì xem Trần Bảo Châu. Vừa lúc hợp đồng nhà hát Thái Bình sắp hết hạn, tiền thuê cũng không cao. Cho nên ta muốn mua lại, thử kinh doanh một chút…”

Thạch Chí Kiên là ai chứ, vừa nhìn biểu hiện của Thạch Ngọc Phượng là biết không đơn giản như vậy.

“Đây không phải suy nghĩ của ngươi. Trước giờ ngươi chỉ làm công cho nhà máy sản xuất hoa nhựa, nào có kiến thức như vậy chứ?

“Bị ngươi đoán đúng rồi.” Thạch Ngọc Phượng cũng không giấu diếm: “Là A Dũng nói cho ta biết. Hắn quen với ông chủ của rạp hát đó. Thấy ta bình thường chẳng có chuyện gì để làm, cho nên hắn đề nghị ta kinh doanh rạp hát.”

“A Dũng?”

“Hồ Tu Dũng đấy. Bây giờ mới sang năm mới, nhà máy cũng không bận lắm. Mấy ngày qua hắn làm chân chạy việc cho ta, tìm rất nhiều việc để kinh doanh. Cuối cùng ta cảm thấy kinh doanh rạp hát là tốt nhất.”

Thạch Chí Kiên không nói câu nào, chỉ suy nghĩ xem rạp hát Thái Bình có tiền đồ hay không?

Rạp hát Thái Bình là rạp hát đầu tiên ở Hồng Kông vào thế kỷ 19, được xây dựng trước năm 1890, nằm trên đường Des Voeux West ở Thạch Đường. Toàn bộ rạp hát có sức chứa gần một nghìn người, phân thành hàng ghế trước, giữa và sau. Hai tầng vip và phòng bao.

Hết chương 553.
Bình Luận (0)
Comment