Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 554 - Chương 554. Song Quyền Nan Địch Nhiều Tay

Chương 554. Song quyền nan địch nhiều tay
Chương 554. Song quyền nan địch nhiều tay

Đương nhiên, những thứ này không phải trọng điểm. Trọng điểm là hiện nay phim Hồng Kông đã trở nên phổ biến và đài truyền hình TVB đã được thành lập. Với sự ra mắt của truyền hình miễn phí, các thiết bị mới như tivi sẽ trở nên phổ biến.

Đến lúc đó, nhiều người dân Hồng Kông sẽ có thể xem tivi trực tiếp tại nhà với đủ loại chương trình. Điều này sẽ tác động lớn đến các rạp hát truyền thống, đặc biệt là các rạp tập trung vào kinh kịch Quảng Đông.

Nói trắng ra, rạp hát là một ngành sắp bước vào giai đoạn xế chiều. Bằng không, ông chủ của rạp hát cũng sẽ không chuyển nhượng một ngành kinh doanh sinh lãi như vậy.

“Ngươi có đồng ý hay không? Ngươi nói một câu đi chứ.” Thạch Ngọc Phượng thấy Thạch Chí Kiên không nói câu nào, lập tức hỏi.

“Rạp hát không dễ kinh doanh, nhất là loại rạp hát kịch Quảng Đông.” Thạch Chí Kiên nhìn Thạch Ngọc Phượng, đưa ra ý kiến: “Ngươi đừng nghĩ rằng mua rạp hát rồi ngồi chờ lấy tiền là được. Mấy kiểu rạp hát như thế này rất cần mối quan hệ mạnh trong giới, ví dụ như những đoàn kịch nổi tiếng hoặc có khách quen giữ gìn. Ngươi có những thứ này không?”

“Cái này… khụ khụ, có cần phức tạp như vậy không?” Thạch Ngọc Phượng hơi sợ.

Lúc trước Hồ Tu Dũng đề nghị nàng kinh doanh rạp hát, nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, cho rằng sau khi mình mua lại rạp hát thì có thể xem kịch miễn phí.

Đến lúc đó, nàng có thể vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch, người bên cạnh còn không ngừng gọi nàng là bà chủ. Thạch Ngọc Phượng nghĩ thôi đã cảm thấy thoải mái rồi.

Thạch Chí Kiên đặt đũa xuống, dùng khăn tay lau miệng, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thạch Ngọc Phượng: “Nếu ngươi thật sự muốn làm cũng được. Tuy nhiên, mua không phải là rạp hát kịch Quảng Đông truyền thống mà đổi thành rạp chiếu phim.”

“Rạp chiếu phim?” Thạch Ngọc Phượng có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của em trai.

“Đúng vậy, chính là rạp chiếu phim.” Thạch Chí Kiên dùng ngón tay gõ lên bàn ăn: “Bây giờ công ty của ta đã có một cụm rạp chiếu phim Cathay và một công ty điện ảnh Gia Hòa. Đến lúc đó, bọn hắn có thể giúp đỡ ngươi kinh doanh. Cho dù không kiếm được tiền nhưng cũng không cần bù lỗ.”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Huống chi đến lúc đó ta sẽ cử người chuyên nghiệp đến giúp ngươi. Ngươi chỉ cần dựa theo đề nghị của hắn làm là được.”

Ánh mắt của Thạch Ngọc Phượng đảo vòng vòng, cảm giác chủ ý này rất tốt.

Thạch Ngọc Phượng quen với người của Gia Hòa.

Lần trước, khi Gia Hòa thành lập, bởi vì còn chưa có văn phòng chính thức, Thạch Chí Kiên đã sắp xếp một căn phòng ở lầu dưới làm văn phòng tạm thời.

Thạch Ngọc Phượng quen thân với Trâu Văn Hoài, La Quan Xương. Khi mọi người gặp nhau, bọn hắn còn thân thiết gọi nàng một tiếng Ngọc Phượng tỷ.

Thạch Ngọc Phượng cũng rất tốt với mọi người, thỉnh thoảng nấu vài món ăn chiêu đãi.

Mãi cho đến gần đây Gia Hòa đã vững vàng hơn, lúc này mới dời ra ngoài, thuê một văn phòng rất lớn ở Vượng Giác.

Thạch Ngọc Phượng suy nghĩ, nếu nàng mua lại rạp hát Thái Bình, đến lúc đó mời bọn hắn đến giúp đỡ một chút hẳn không thành vấn đề.

Thạch Chí Kiên thấy chị của hắn đã động tâm, lại nói tiếp: “Huống chi kinh doanh rạp chiếu phim, ngươi cũng có cơ hội tiếp xúc với thần tượng Trần Bảo Châu của mình. Đến lúc đó, ngươi mời nàng đến tuyên truyền cũng dễ dàng hơn.”

Thạch Ngọc Phượng nghe xong, không nhịn được nữa. Trong lúc nàng đang chuẩn bị lên tiếng đồng ý, bỗng nhiên bên ngoài…

“Thạch tiên sinh, ta không làm công việc này nữa đâu.”

Là tiếng kêu trời kêu đất của Hồ Tuấn Tài.

Không đợi Thạch Chí Kiên tìm hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe bịch bịch bịch, Hồ Tuấn Tài bay lên cầu thang, từ ngoài cửa chính nói với Thạch Chí Kiên: “Ta không làm công việc này nữa, hu hu hu.”

“Chuyện gì xảy ra thế?” Thạch Chí Kiên kinh ngạc.

“Tên khốn Hồ Tuấn Tài này, mới sáng sớm mà kêu trời kêu đất thế? Cha mẹ ngươi chết à?” Thạch Ngọc Phượng chửi ầm lên.

“Cha ta không chết, mẹ ta cũng không chết, nhưng ta sắp chết.” Đầu tóc Hồ Tuấn Tài rối tung, ngay cả áo trên người cũng bị người ta xé rách. Mắt kính đeo trên sống mũi cũng bị người ta đánh vỡ một bên.

“Hồ Tuấn Tài, ngươi từ từ nói, rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế?” Tiếu Nha Kiên thấy bộ dạng của hắn như vậy, lập tức lên tiếng an ủi, còn kéo cho hắn một cái ghế để hắn ngồi xuống.

Thạch Ngọc Phượng thấy em trai của mình như vậy, trừng Hồ Tuấn Tài một cái rồi hỏi: “Ngươi ăn cơm chưa? Có cần ta lấy thêm bát đũa cho ngươi không?”

Hồ Tuấn Tài nhìn thức ăn trên bàn, cái mũi cay cay: “Bây giờ tâm trạng của ta rất tệ, thực sự ăn không nổi. Nhưng nếu Ngọc Phượng tỷ đã có thành ý mời ta ăn cơm, ta xin đôi đũa trước.” Nói xong, hắn chỉ vào phần trứng tráng: “Thuận tiện hâm nóng phần thức ăn này lại. Gần đây dạ dày của ta không tốt, không thể ăn đồ nguội.”

“Mẹ kiếp, đòi hỏi quá nhỉ.” Thạch Ngọc Phượng đứng dậy, bưng mâm thức ăn đi hâm nóng lại.

“Thạch tiên sinh, ngươi bảo ta tiếp nhận công ty thực phẩm vĩnh Khang, ta thật sự không làm công việc này được nữa. Ngươi thấy có được không?” Hồ Tuấn Tài chỉ vào mắt kính của mình bị người ta đánh bể một bên: “Ta bị người ta đánh, là bị một đám quần ẩu. Ta song quyền nan địch tứ thủ. Chà, mấy tay nhỉ? Sáu, à không, tám. Cũng không, là mười tám cái? Tóm lại, song quyền nan địch nhiều tay. Nếu không phải ta chạy nhanh, thiếu chút nữa ta bị người ta đánh chết rồi.”

Hết chương 554.
Bình Luận (0)
Comment