“Không thể nào, ta chỉ bảo ngươi đi tiếp quản và kiểm kê tài sản Vĩnh Khang, cũng không phải bảo ngươi chém người đoạt bến tàu.”
Thạch Chí Kiên kinh ngạc, đứng dậy rót một ly nước đưa cho Hồ Tuấn Tài để hắn thấm giọng. Lúc này Thạch Ngọc Phượng cầm đũa ra, múc một bát cháo đậu xanh đặt trước mặt Hồ Tuấn Tài.
Hồ Tuấn Tài cầm tách trà uống một ngụm, sau đó hắn ngẩng đầu, đáng thương nói: “Thế sự khó liệu. Ban đầu ta cũng nghĩ là Thạch tiên sinh ngươi giao cho ta một công việc nhẹ nhàng, chỉ cần qua đó kiểm kê tài sản, làm quen hoàn cảnh là đủ. Nhưng đám người Vĩnh Khang kia thì không. Bọn hắn nhìn thấy ta cứ như nhìn thấy trộm. Chẳng những không phối hợp công việc mà còn nhìn ta bằng ánh mắt căm thù.”
“Ngươi không lấy tên của ta ra để diễu võ giương oai chứ?” Thạch Chí Kiên hỏi.
“Không có, làm sao lại như vậy chứ.” Hồ Tuấn Tài cuống quýt khoát tay. Hắn dùng tay đẩy mắt kính lên, nghiêm túc nói: “Ta không phải loại người như vậy, càng không phải loại người mưu đồ lợi lộc cho bản thân. Ngươi nhìn bộ dạng của ta thì biết, ta là người thành thật mà.”
“Vậy tại sao ngươi lại bị đánh?”
“Còn không phải đại tiểu thư của nhà họ Đới sao? Ta vừa đến công ty của bọn hắn, nàng đã nhìn ta không vừa mắt, thỉnh thoảng mắng ta khốn kiếp này khốn kiếp nọ. Đúng rồi, nàng còn mắng ngươi, nói tên khốn lớn Thạch Chí Kiên phái một tên khốn nhỏ đến, rõ ràng không để Vĩnh Khang bọn hắn vào mắt.”
“Trời đất chứng giám, Thạch tiên sinh, lúc đó ta tức giận quá. Tốt xấu gì ta cũng là đại luật sư do ngươi cử đến, qua đó để tiếp quản công ty của bọn hắn, bọn hắn cũng dám đối xử với ta như thế.” Hồ Tuấn Tài tức giận, đấm ngực dậm chân nói.
Thạch Chí Kiên thở dài: “Tình huống này cũng có thể đoán trước được mà. Bọn hắn bị chúng ta thu mua, đương nhiên tâm trạng không tốt. Ngươi nhịn được thì nhịn.”
Hồ Tuấn Tài ngây ra một lúc, lập tức nói: “Ngươi nói rất đúng, ta đã làm như vậy. Ta là người có học, có văn hóa, còn là đại luật sư. Ta đương nhiên sẽ không chấp nhặt với những tiểu nhân vật như vậy. Nhưng đại tiểu thư nhà họ Đới lại bắt lấy ta không thả.”
“Nàng chẳng những quấy nhiễu công việc của ta, mà còn chỉ thị cho người bỏ thuốc xổ vào trong nước trà của ta, khiến ta tiêu chảy liên tiếp ba ngày, còn tưởng rằng mình bị mắc bệnh lạ gì đó. Ngay sau đó, bọn hắn còn lén đốt tài liệu mà ta đã làm. Ngoài ra, nàng còn vu hãm ta…” Hồ Tuấn Tài nghiến răng nghiến lợi, muốn nói rồi lại thôi.
“Vu hãm ngươi cái gì?”
“Vu hãm ta làm loạn quan hệ nam nữ. Trời đất quỷ thần ơi, Thạch tiên sinh, Ngọc Phượng tỷ, ta rất trung thành với mọi người, đồng thời cũng thủ thân như ngọc.”
Ban đầu, Thạch Chí Kiên nghe được những gì mà Hồ Tuấn Tài gặp phải, cảm thấy rất có tác phong làm việc của Đới Phượng Ny.
Vị đại tiểu thư này làm việc gì từ trước đến nay chỉ nói đến tâm trạng, không cân nhắc hậu quả. Cho thuốc xổ vào nước của người khác cũng là do nàng xem quá nhiều truyện kiếm hiệp mới có thể làm ra.
Nhưng khi nghe đến Hồ Tuấn Tài nói hắn rất trung thành với Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng, còn thủ thân như ngọc, Thạch Chí Kiên cảm thấy rất lạ.
Nhất là bốn chữ “thủ thân như ngọc”, ngươi thủ thân cái quỷ á.
Nếu Thạch Chí Kiên không biết Hồ Tuấn Tài là loại người nào, đó mới gọi là gặp quỷ.
“Khụ khụ, cho dù Đới Phượng Ny hoành hành bá đạo, làm việc bẩn thỉu cũng không trắng trợn đánh ngươi như thế?”
Hồ Tuấn Tài nhìn Thạch Chí Kiên, vẻ mặt đau khổ: “Chẳng lẽ ngươi không tin ta?”
Trên thực tế, cũng giống như Thạch Chí Kiên đã đoán, cho dù Đới Phượng Ny có bá đạo đến cỡ nào cũng không ra tay đánh người.
Lần này Hồ Tuấn Tài bị đánh là do hắn tự tìm.
Hồ Tuấn Tài nhận được mệnh lệnh của Thạch Chí Kiên đến Vĩnh Khang kiểm kê tài sản.
Khi hắn đến, hắn bày ra tư thái lão gia của mình, đối với tiếp đãi của Vĩnh Khang thì chọn ba lấy bốn, không ngừng chỉ trích.
Dựa theo ý của Hồ Tuấn Tài, cái này gọi là đánh phủ đầu.
Đáng tiếc, đánh phủ đầu của hắn đã đá phải mông ngựa, nhất là Đới Phượng Ny không phải nữ nhân bình thường. Bình thường, ngay cả Thạch Chí Kiên nàng cũng không để vào mắt, sao lại quan tâm đến một luật sư nho nhỏ như Hồ Tuấn Tài.
Đầu tiên, nàng cho hắn uống thuốc xổ, giày vò hắn ba ngày ba đêm, rồi tìm người trộm tài liệu hắn đã làm xong, đốt sạch toàn bộ, khiến cho công việc của hắn làm mấy ngày qua uổng phí toàn bộ.
Cuối cùng, nàng tìm tiểu thư của vũ trường đến dò xét Hồ Tuấn Tài.
Nếu Hồ Tuấn Tài thành thật thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ hắn lại mắc câu.
Hắn được tiểu thư vũ trường hẹn trên xe, lái thẳng đến Đại Tự Sơn rồi lừa hắn cởi sạch quần áo, ném quần áo của hắn vào trong núi.
Hồ Tuấn Tài trần truồng từ trong núi đi ra, thiếu chút nữa bị dân chúng trong núi bắt lại, tưởng là dâm tặc mà đánh chết.
Cuối cùng, một người dân thấy hắn đáng thương, cho hắn một cái khăn để che lại, rồi dùng xe lừa chở hắn về.
Đời này của Hồ Tuấn Tài làm sao mà chịu nổi, vì thế hắn đã tìm Đới Phượng Ny báo thù.
Tuy nhiên, hắn còn chưa tìm được Đới Phượng Ny, hắn đã bị người của Đới Phượng Ny mai phục tại phòng làm việc đánh cho một trận túi bụi.
Đới Phượng Ny là người thông minh, dặn dò người của mình không được phép đánh vào mặt, chỉ đánh vào những phần da dày thịt thô của đối phương. Cho nên, Hồ Tuấn Tài ngoại trừ mắt kính bị vỡ, ngoài mặt nhìn không có chuyện gì, nhưng trên thực tế lại bị thương bên trong rất nhiều.