“Cha mẹ ôi, Thạch tiên sinh, ta không làm công việc này nữa đâu. Chúng ta làm công kiếm tiền, ta làm công lại mất mạng.” Khi nói, Hồ Tuấn Tài giật áo của mình, lộ ra bộ ngực lép xẹp.
“Chết tiệt, ngươi làm gì vậy?” Thạch Ngọc Phượng mắng.
Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy ngực của Hồ Tuấn Tài bị bầm tím.
Hồ Tuấn Tài ngửa đầu, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, mím môi nói: “Hết thảy đều không thể nói bằng lời.”
Thạch Chí Kiên nghe Hồ Tuấn Tài nói xong, hắn xoa gương mặt của mình rồi mới hỏi Hồ Tuấn Tài: “Bây giờ thay người sang tiếp quản Vĩnh Khang cũng muộn rồi. Dù sao ngươi cũng đã quen thuộc với nơi đó. Như vậy đi, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói ra, ta sẽ cố gắng đáp ứng cho ngươi.”
Hồ Tuấn Tài nghe Thạch Chí Kiên nói như vậy, lúc này hắn mới cài áo của mình lại: “Ta không có yêu cầu quá lớn, chỉ hy vọng Thạch tiên sinh có thể tạm thời phân một vệ sĩ cho ta. Tốt nhất là loại cường tráng hữu lực, mặt mọc đầy râu đấy.”
“Nghe ngươi nói như vậy, có vẻ như chỉ có Hồ Tu Dũng là thích hợp nhất. Râu của hắn là nhiều nhất.” Thạch Chí Kiên thuận miệng nói.
“Cảm ơn Thạch tiên sinh đã đồng ý. Vậy để Hồ Tu Dũng bảo vệ ta đi.”
Hồ Tuấn Tài vui mừng trong lòng. Hôm nay hắn đến đây, ngoại trừ tranh công, nói cho Thạch Chí Kiên biết mình vất vả như thế nào, tìm người đối phó bà nương môn Đới Phượng Ny, hắn còn có một mục đích khác, chính là muốn kéo tên khốn Hồ Tu Dũng đi.
Nghe nói tên khốn đó gần đây luôn xuất hiện trước mặt Ngọc Phượng tỷ, còn bàn bạc kinh doanh rạp hát gì đó.
Không thể nào.
Bây giờ, ta chỉ cần một chút kế nhỏ là có thể bắt ngươi làm vệ sĩ cho ta.
Tên râu quai nón Hồ Tu Dũng ngươi, tên chó chết ngươi, luận trí lực, ngươi làm sao đấu với ta?
Ha ha ha.
Ngay cả Thạch tiên sinh cũng không nhìn ra, ta thật sự quá thông minh.
Nghĩ đến đây, Hồ Tuấn Tài cảm thấy hắn cần phải cố gắng lưu lại hình tượng “trung thành tuyệt đối”, “không bị tiền bạc cám dỗ”, “uy vũ không bị khuất phục” trong lòng Thạch Chí Kiên.
Cho nên, lúc này hắn cần lôi ra một người đối nghịch.
Người này nhất định phải có phân lượng rất nặng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hồ Tuấn Tài bắt đầu có tính toán.
“Thạch tiên sinh, khi còn làm việc bên Vĩnh Khang, ta có nghe được nhiều tin tức ngầm liên quan đến phó giám đốc Lưu. Ta không biết có nên nói hay không?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Thạch Chí Kiên cảm thấy kinh ngạc. Lưu Giám Hùng mà còn có lời đồn gì nhỉ?
“Phó giám đốc Lưu muốn đi ăn máng khác.”
…
Lưu Giám Hùng muốn đi ăn máng khác?
Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, đây cũng không phải bí mật gì.
Một người có năng lực, sao có thể cam tâm làm kẻ dưới của người khác?
Trái lại, nếu Lưu Giám Hùng không có dã tâm, không muốn đi ăn máng khác mới là lạ.
Cho nên, khi Hồ Tuấn Tài nói ra bí mật này, Thạch Chí Kiên hoàn toàn không có cảm giác ngạc nhiên.
Ngược lại, Thạch Ngọc Phượng lại che miệng, biểu hiện giật mình, ra vẻ làm sao cũng không ngờ đến.
“Không thể nào? Chẳng lẽ Hùng tử lại là kẻ phản bội?”
“Ta nói đều là thật.”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Tiếp tục đi.”
Chờ sau khi Hồ Tuấn Tài nói ra hết cái gọi là “bí mật”, lúc này Thạch Chí Kiên mới chỉ đồ ăn trên bàn: “Ăn cơm trước đi, sắp nguội rồi.”
Hồ Tuấn Tài vội “a” một tiếng, quay đầu lại nhìn Thạch Ngọc Phượng: “Ngọc Phượng tỷ, trứng tráng nóng xong chưa?”
…
Thạch Chí Kiên ăn sáng xong, lập tức lái xe đến công ty Thần Thoại.
Dưới tòa nhà công ty, Trần Huy Mẫn đang chờ sẵn.
Bảo vệ người Ấn Độ Asam mời hắn uống trà sữa Ấn Độ mà hắn pha. Trần Huy Mẫn nếm thử một miếng, thấy uống không trôi, mùi vị sao sao đấy.
Asam liếm ngón tay, tuyệt không để ý, uống sạch ly trà sữa của Trần Huy Mẫn.
Trần Huy Mẫn cảm thấy khó xử, vội lấy một điếu thuốc đưa cho Asam.
Asam tiếp nhận điếu thuốc, phả ra một làn khói, hỏi Trần Huy Mẫn có biết người anh em Amir của hắn không, bây giờ đang là giám đốc điều hành của thương hội Alibaba.
Giọng điệu của hắn giống như các ngươi đừng xem thường người Ấn Độ chúng ta, ta cũng có hậu thuẫn đấy.
Trần Huy Mẫn không có thời gian nghe hắn khoác lác, mắt thấy Thạch Chí Kiên lái xe đến, lập tức bước lên đón.
Asam cũng không giả vờ nữa, vội vàng đón tiếp, cúi người chào Thạch Chí Kiên bước xuống xe: “Xin chào Thạch tiên sinh, chúc ngươi buổi sáng vui vẻ.”
Thạch Chí Kiên cầm cặp công văn mỉm cười với Asam, rồi ném chìa khóa cho Trần Huy Mẫn: “Ngươi đổ thêm dầu nhé, thuận tiện mang đi bảo dưỡng một chút.”
“Ta biết rồi.” Trần Huy Mẫn nhận lấy chìa khóa xe rồi đi làm việc.
Thạch Chí Kiên đang định lên lầu, bỗng nhiên nhìn Asam: “Asam, ngươi có biết chuyện liên quan đến phó giám đốc Lưu không?”
Asam ngẩn người, vội cười nịnh: “Thật ra ta cũng biết một chút.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, lấy ví da từ trong ngực ra, kẹp một tờ mười đô la mới tinh đưa tới: “Nào, ngươi nói nghe một chút đi.”
Asam lập tức mặt mày hớn hở: “Mấy ngày nay lúc nào cũng có người đến tìm hắn. Ngoại trừ mấy ông chủ lớn thì còn có cha của hắn…”