Công ty Thần Thoại.
Thạch Chí Kiên lên phòng làm việc, cho người gọi Lưu Giám Hùng đến.
Thạch Chí Kiên bảo Lưu Giám Hùng ngồi xuống, rồi quay sang nói với Tô Ấu Vi: “Đi chuẩn bị hai tách café đi.”
Tô Ấu Vi ra ngoài, Thạch Chí Kiên móc một xấp tài liệu đã chuẩn bị xong từ trong túi ra, đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Lưu Giám Hùng.
“Cái gì vậy?” Lưu Giám Hùng ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi mở ra xem đi.”
Lưu Giám Hùng mở xấp tài liệu ra. Vừa đọc, hắn không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên.
Hóa ra đó là một văn bản ghi nhận cổ phần. Bên trên viết rất rõ ràng, nếu Lưu Giám Hùng chịu ký tên, hắn sẽ có được 3% cổ phần nhà máy mì ăn liền Nguyên Lãng.
“Kiên ca, ý của ngươi là…” Lưu Giám Hùng muốn nói lại thôi.
“Ta hiểu tâm tư của ngươi.” Lần trước Lý Giai Thành gặp ngươi đã nói câu nói kia, ta luôn ghi nhớ trong lòng.”
“Hắn hỏi ngươi làm chức vụ gì trong công ty của ta. Ngươi nói ngươi là phó giám đốc, hắn nói ngươi chỉ là người làm công cao cấp. Người làm công thì cả đời cũng chỉ là người làm công. Có giỏi đến mấy cũng không có tiền đồ.”
Lưu Giám Hùng im lặng.
Mặc dù bây giờ hắn có được 2% cổ phần trong công ty Thần Thoại nhưng cũng chỉ là một cổ đông rất nhỏ, vẫn là một người làm công.
Dù sao, người giống như hắn có được 2% cổ phần trong công ty Thần Thoại còn có đám người Belletti, Hồ Tu Dũng, Đại Thanh Hùng.
Ngoài ra, gần đây có rất nhiều ông chủ của công ty lớn ném cành ô liu cho hắn, hứa hẹn nếu hắn đi ăn máng khác, bọn hắn sẽ trả cho hắn tiền lương rất cao.
Điều này khiến cho Lưu Giám Hùng động tâm.
Thạch Chí Kiên đưa một điếu thuốc cho Lưu Giám Hùng, nhìn thẳng vào đối phương: “Ta biết gần đây tâm tư của ngươi có hơi dao động. Ngươi đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm ở đây, cũng phải có suy nghĩ khác. Không cần nói những công ty khác muốn đào ngươi, ngay cả ngươi muốn tự mình mở nhà máy cũng được. Nhất là cha của ngươi đi tìm ngươi rất nhiều lần, muốn ngươi quay về tiếp quản nhà máy sản xuất quạt điện Lưu thị.”
Lưu Giám Hùng nghe xong, không khỏi ngẩn người, ánh mắt nhìn Thạch Chí Kiên tràn đầy kinh ngạc, dường như không ngờ Thạch Chí Kiên lại hiểu rõ tình huống của hắn như vậy.
Thạch Chí Kiên biết chuyện các công ty khác đào hắn.
Thạch Chí Kiên cũng biết chuyện cha của hắn gọi hắn về quản lý nhà máy.
“Ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Là ông chủ của ngươi, chú ý đến tình huống của cấp dưới cũng là chuyện dĩ nhiên mà.” Thạch Chí Kiên lấy diêm, đốt cho Lưu Giám Hùng điếu thuốc.
Lưu Giám Hùng sợ hãi, vội đốt điếu thuốc, cũng không dám hút trước mặt Thạch Chí Kiên, kẹp giữa ngón tay tự động để cho nó cháy.
Thạch Chí Kiên bỏ que diêm xuống, chống tay lên bàn, hai mắt chăm chú nhìn Lưu Giám Hùng: “Hiện tại ta chỉ muốn nghe suy nghĩ của ngươi một chút.”
“Thật ra ta cũng chẳng có suy nghĩ gì cả. Ngoài ra, chuyển nhượng cổ phần này quá nặng, ta không có nhiều tiền như vậy.”
Dựa theo những gì viết trên hợp đồng, Lưu Giám Hùng chỉ cần bỏ ra một trăm nghìn đô la Hồng Kông là có được 3% cổ phần nhà máy mì Nguyên Lãng. Đối với rất nhiều người mà nói, đây là vụ giao dịch có lời. Nhưng đối với Lưu Giám Hùng mà nói, con số này quá lớn, hắn không gánh được.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Ta biết, cho nên ta đã chuẩn bị thêm cái này cho ngươi.”
Vừa nói, Thạch Chí Kiên lại lấy một xấp tài liệu khác từ trong cặp ra, đưa cho Lưu Giám Hùng.
Lưu Giám Hùng nghi hoặc nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên hất cằm về phía tài liệu, nói với Lưu Giám Hùng: “Ngươi cứ mở ra xem đi.”
Lưu Giám Hùng vội gác điếu thuốc lên gạt tàn rồi hai tay cầm lấy văn kiện.
Lúc này, Tô Ấu Vi mang café vào, thấy Thạch Chí Kiên và Lưu Giám Hùng đang trao đổi công việc, nàng nhẹ nhàng đặt hai tách café xuống trước mặt hai người rồi cẩn thậm khom người lui ra, tiếp theo đóng kín cửa lại.
Lưu Giám Hùng đọc hết nội dung tài liệu trong tay, thở ra một hơi thật sâu.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên, ánh mắt tràn đầy kinh dị.
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ngươi chỉ cần ký hợp đồng này, một nửa cổ phần nhà máy quạt Lưu thị, cũng chính là 50% ngày sau sẽ thuộc về ta. Còn 3% cổ phần nhà máy mì Nguyên Lãng sẽ thuộc về ngươi. Ngươi có hài lòng đối với sự trao đổi như vậy không?”
Lưu Giám Hùng nằm mơ cũng không ngờ Thạch Chí Kiên vì muốn giữ hắn lại mà nảy ra ý tưởng trao đổi cổ phần như thế.
Dùng cổ phần nhà máy mì Nguyên Lãng để trao đổi cổ phần nhà máy quạt nhà họ Lưu của hắn.
Nghĩ thế nào cũng thấy nó rất thú vị!
Lưu Giám Hùng vẫn luôn có dã tâm, tin tưởng vững chắc thà làm đầu gà chứ không làm đuôi trâu, nhất là làm việc dưới quyền Thạch Chí Kiên lâu như vậy, sự cường thế của Thạch Chí Kiên ép hắn không thở nổi.
Nếu Thạch Chí Kiên chỉ cường thế thì cũng thôi đi, nhưng trí lực thâm bất khả trắc, còn có năng lực quyết đoán sát phạt của Thạch Chí Kiên một lần nữa nghiền hắn cả cặn cũng không còn.
Cứ thế, Lưu Giám Hùng không tìm thấy giá trị tồn tại của mình ở công ty Thần Thoại nữa.
Ánh sáng của Thạch Chí Kiên quá mạnh. Mặc kệ là Lưu Giám Hùng, Belletti, thậm chí rất nhiều đối thủ của Thạch Chí Kiên, khi đối mặt với hắn đều cảm thấy lực bất tòng tâm, như thể ngọn lửa của đom đóm không thể cạnh tranh với ánh sáng của mặt trăng, mặt trời.