Thạch Chí Kiên rất biết nhìn mặt mà nói chuyện. Hắn thấy Lưu Giám Hùng cầm tài liệu trong tay, thất thần ra đó, hắn bưng tách café lên nhấp một ngụm: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ chuyện gì. Sau này, ta sẽ giao ba nhà máy của công ty Thần Thoại cho ngươi quản lý. Thậm chí, ngay cả việc đầu tư phim của Gia Hòa cũng sẽ tạm thời giao cho ngươi.”
“Ơ, cái này sao được?” Lưu Giám Hùng bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Tại sao lại không được? Ngươi vừa có thể quản lý Thần Thoại vừa có thể phát triển nhà máy quạt của gia đình ngươi, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao lại không làm?”
“Còn ta…” Thạch Chí Kiên dừng lại một chút, đặt tách café trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lưu Giám Hùng nói: “Trong khoảng thời gian này ta phải tập trung phát triển bất động sản ở Thuyên Loan, không có thời gian quản lý công ty.”
Lưu Giám Hùng hiểu, hôm nay Thạch Chí Kiên tìm hắn, một mặt là để trấn an hắn, mặt khác là giao toàn bộ nghiệp vụ của công ty Thần Thoại cho hắn quản lý.
Đây là một sự khiêu chiến nhưng cũng là kỳ ngộ.
Suy nghĩ lại, lấy 50% cổ phần nhà mát quạt điện Lưu thị đổi lấy 3% cổ phần nhà máy mì Nguyên Lãng, dường như rất có lời.
Lời hay không, Thạch Chí Kiên biết rõ nhất. Kiếp trước, Lưu Giám Hùng đã chuyển đổi nhà máy gia đình thành công ty Ameco, lấy sản xuất quạt trần làm chủ.
Vào giữa đến cuối những năm 1970, bóng đen của cuộc khủng hoảng dầu mỏ vẫn còn bao trùm, Châu Âu và Hoa Kỳ bị cuốn vào cuộc kêu gọi tiết kiệm năng lượng. Cùng với bầu không khí hoài cổ lúc bấy giờ, những chiếc quạt trần cổ điển được sản xuất bởi Ameco trở nên rất phổ biến ở thị trường Mỹ.
Trong vòng chưa đầy hai năm, Ameco khởi đầu với 220 công nhân và 270.000 đô la Hồng Kông đã phát triển lên đến mười nghìn người, Lưu Giám Hùng cũng đã kiếm được khối tài sản tiền tỷ đầu tiên của mình.
Tháng 8 năm 1983, tuyên bố chung Trung-Anh được ký kết, Ameco Industries được niêm yết. Vào thời điểm đó tổng tài sản của công ty đã lên tới năm trăm triệu đô la Hồng Kông.
Có thể nói, xưởng sản xuất quạt khiêm tốn hiện tại của nhà họ Lưu sẽ là con gà đẻ trứng vàng trong tương lai.
Nhìn lại nhà máy sản xuất mì ăn liền hiện nay, sự phát triển kinh doanh về cơ bản đã bão hòa, hiệu quả sinh lời đã qua thời kỳ đỉnh cao, so với nhà máy sản xuất quạt của nhà họ Lưu, hiệu suất còn kém xa.
Đương nhiên, Lưu Giám Hùng không nhìn thấy những thứ này, còn tưởng rằng mình chiếm tiện nghi lớn, tâm trạng có chút kích động, cảm kích nói với Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, ngươi thật sự quá tốt. Ta…”
“Ngươi không cần phải nói mấy lời cảm kích, ký tên trước đi.”
“Vâng.” Lưu Giám Hùng trả lời rất rõ ràng, vội cầm bút ký tên, sợ Thạch Chí Kiên đổi ý.
…
Lưu Giám Hùng ký hợp đồng xong, Thạch Chí Kiên khích lệ hắn vài câu, vuốt thuận lông nghịch của hắn, lúc này Lưu Giám Hùng mới đắc ý rời đi.
Thạch Chí Kiên thở phào một hơi, dựa lưng vào ghế, đưa tay cầm tách café lên nhấp một ngụm.
Reng reng reng.
Điện thoại trên bàn vang lên.
Thạch Chí Kiên đặt tách café xuống, đưa tay bốc điện thoại. Hắn còn chưa lên tiếng, một giọng nói đã vang lên: “Là A Kiên sao? Tối hôm qua có làm gì không?”
Thạch Chí Kiên không cần đoán cũng biết đối phương là ai.
“Cảm ơn đã quan tâm, tam thiếu. Khó có lúc được ngươi gọi sớm như vậy.”
Thạch Chí Kiên nhìn đồng hồ, mới 8:30.
“Ngươi cho rằng ta lười như vậy sao?” Từ tam thiếu đang dựa vào giường lớn trong phòng VIP của khách sạn Peninsula, tay phải cầm điện thoại, tay trái cầm điếu thuốc, bên cạnh là một mỹ nhân.
“Ta thức từ lâu rồi. Đồng thời ta có thể từ hôm nay không trầm mê tửu sắc nữa, phải hăng hái đi lên.”
Từ tam thiếu vừa dứt lời, mỹ nhân kia đã tỉnh, bò qua dựa sát vào ngực hắn: “Tam thiếu, ngươi nói cái gì vậy? Nào, đừng nói nữa, chúng ta ngủ tiếp đi.”
“Ngủ cái đầu ngươi đấy. Có đói bụng không, có cần ta gọi cho ngươi một phần xúc xích không?”
“Ngươi xấu lắm.” Mỹ nhân thẹn thùng nói.
Từ tam thiếu còn muốn liếc mắt đưa tình với mỹ nhân, chợt nhớ đến mình đang gọi điện thoại, vội ho khan hai tiếng, nhét điếu thuốc vào miệng mỹ nhân để nàng im lặng.
“A Kiên, ngươi đừng lảng sang chuyện khác.” Từ tam thiếu cầm điện thoại nói với Thạch Chí Kiên: “Ta hỏi ngươi, tối hôm qua ngươi và Nhiếp Vịnh Đàn có cái đó không?”
“Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?”
Câu nói này của Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa khiến Từ tam thiếu nghẹn chết.
Đầu dây bên kia thở ra một hơi thật dài: “Coi như ngươi đang thương hại ta đi, được không? Nào, nói cho ta nghe một chút.”
“Muốn nghe cũng dễ thôi, ngươi bỏ ra chút thành ý đi.”
“Ngươi muốn ta làm gì?”
“Ta muốn ngươi giúp ta nghe ngóng một số chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Liên quan đến người bạn nữ của Hoắc đại thiếu, vị Hà tiểu thư.”
“Ngươi nói là Hà Hướng Anh à? Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Nàng thích cái gì, thích nghe thể loại nhạc nào…”
Từ tam thiếu sững sờ: “Ngươi hỏi cái này để làm gì? Muốn đào chân tường à?”
‘Đào cái đầu ngươi đấy. Hoắc thiếu bảo ta giúp hắn sáng tác bài hát, ta cũng nên biết vị Hà tiểu thư kia thích cái gì mới được chứ.”
“Nàng thích The Beatles, John Lennon. Đúng rồi, còn có Elvis Presley.”
Mỹ nhân bên cạnh hút hai hơi thuốc lại nhét điếu thuốc vào miệng Từ tam thiếu. Từ tam thiếu dùng sức hút một hơi rồi nhả ra một ngụm khói, tiếp tục nghĩ kế cho Thạch Chí Kiên: “Theo ta thấy, ngươi nên để Hoắc thiếu ăn mặc giống như Elvis, mặc quần ống loa, để tóc mai hai bên, ôm đàn ghita xoay xoay cái mông trước mặt A Anh là được. Ta nói cho ngươi biết, Hoắc thiếu đàn ghita đã dở, hát lại càng dở hơn. Lần này không có cách cứu rồi.”