Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 559 - Chương 559. Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần, Ca Khúc Mới Ra Lò

Chương 559. Kinh thiên địa khiếp quỷ thần, ca khúc mới ra lò
Chương 559. Kinh thiên địa khiếp quỷ thần, ca khúc mới ra lò

Thạch Chí Kiên sững người: “Lúc đó tại sao ngươi không nói?”

“Ngươi cũng không hỏi ta mà.”

Thạch Chí Kiên bó tay: “Ta hoài nghi là ngươi cố ý.”

“Ha ha, đã bị ngươi nhìn ra rồi. A Kiên, không phải ngươi nói mình rất giỏi sao? Còn giúp Nhiếp Vịnh Đàn sáng tác nhiều bài hát như vậy. Lần này để ta xem ngươi làm sao biến mục nát thành thần kỳ, giúp Hoắc thiếu ngũ âm không hoàn chỉnh chiếm được niềm vui của A Anh.”

Thạch Chí Kiên không ngờ suy nghĩ trả thù của tên gia hỏa này lại mạnh như vậy.

“Được, vậy ta không hỏi nữa, cũng không quấy rầy ngươi ăn xúc xích.” Nói xong, Thạch Chí Kiên cạch một tiếng cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia, Từ tam thiếu cầm điện thoại: “Này này này, mẹ kiếp, A Kiên ngươi cũng dám cúp điện thoại của ta.”

Mỹ nhân bò lên: “Cúp thì cúp. Nào, chúng ta tiếp tục thôi.”

“Tiếp tục cái gì mà tiếp tục. Ngươi cho rằng Từ tam thiếu ta là loại công tử ban ngày phóng đãng sao? Sai. Vừa rồi ta có nói từ giờ trở đi ta sẽ quyết chí tự cường.”

“Ta tin ngươi. Vậy bây giờ ta muốn nhìn xem ngươi anh dũng tiến lên, quyết chí tự cường.”

“Ngươi muốn chết.”

Từ tam thiếu như hổ đói vồ mồi.

Thạch Chí Kiên dùng bút máy gõ vào tờ giấy. Vừa rồi hắn đã cho người thu thập một ít thông tin cá nhân của Hà đại tiểu thư Hà Hướng Anh.

Nếu muốn gặp được Hoắc lão đại, nhất định phải để Hoắc đại thiếu vui vẻ. Nếu muốn Hoắc đại thiếu vui vẻ, vậy trước hết phải khiến cho Hà đại tiểu thư vui vẻ.

Hà Hướng Anh, hai mươi mốt tuổi, con lai, xinh đẹp, thích âm nhạc và nghệ thuật, am hiểu vẽ tranh, nhưng bởi vì cha của nàng, cho nên nàng học nguyên ngành pháp luật.

Nàng thích văn hóa Trung Hoa, đặc biệt thích tứ đại tài tử Trung Quốc, rất quen thuộc với câu chuyện của các nhân vật.

Về âm nhạc, nàng thích ban nhạc da đen, kho báu của nước Mỹ thập niên năm mươi, The Platters. Hiện tại, nàng thích The Beatles của Anh và Elvis Presley của Mỹ.

Có thể nói, đại tiểu thư nhà họ Hà có sở thích rất đa dạng, rất khó để sáng tác một bài hát khiến nàng hài lòng.

Cộng với khả năng chơi guitar kém và giọng hát điếc tai của Hoắc đại thiếu, việc muốn dùng giọng hát để lấy lòng Hà tiểu thư, khiến nàng vui vẻ quả thật người si nói mộng.

Bỗng nhiên, ánh mắt Thạch Chí Kiên sáng lên, giống như nhớ đến điều gì đó.

Ban nhạc The Platters.

Ban nhạc The Beatles!

Bọn hắn đã từng biểu diễn qua một bài hát rất nổi tiếng, Only You.

Tuy nhiên, những chiếc bánh hấp của tiền nhân dù chúng ta có nhai bao nhiêu thì vẫn có vị rất tệ.

Trừ phi có cách khác.

Nghĩ đến đây, Thạch Chí Kiên lập tức nghĩ đến nhân vật nổi tiếng kiếp trước đã hát bài hát này, Gia Anh ca.

Bài hát Only You của Gia Anh ca tuyệt đối long trời lở đất, kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Chủ yếu nhất, nó rất phù hợp với người đàn ghita dở và hát tệ như Hoắc đại thiếu.

Hát chọc cười thực sự sẽ có tác dụng tuyệt vời.

Thế là, Thạch Chí Kiên lập tức có ý tưởng, bắt đầu múa bút thành văn.

Xoạt xoạt xoạt.

Ngòi bút như du long di chuyển trên tờ giấy.

Một lát sau, trên tờ giấy trắng đã xuất hiện một ca khúc mới tinh.

“Only you can take me đến Tây Thiên.”

“Only you có thể giết yêu tinh quỷ quái.”

“Only you có thể bảo vệ ta.”

Sau khi viết xong toàn bộ bài hát chuyển thể Only You, Thạch Chí Kiên thả cây bút trong tay xuống, hoạt động cổ tay, búng tay vào tờ giấy một cái: “Hoắc thiếu ơi Hoắc thiếu, ta có thể giúp ngươi được bấy nhiêu, còn phải xem ngươi có đủ mạnh hay không.”

Gần giữa trưa.

Tiêm Sa Chủy, quán cà phê Newmanland.

“Này, A Kiên, chúng ta ở đây.” Từ tam thiếu trong bộ vest đắt tiền nhìn thấy Thạch Chí Kiên qua cửa sổ. Mặc kệ Thạch Chí Kiên có nghe được hay không, hắn lập tức đứng dậy ngoắc tay ra hiệu với đối phương.

Hoắc Chấn Đình ngồi bên cạnh Từ tam thiếu hơi lúng túng, kéo kéo vạt áo của Từ tam thiếu, nhắc nhở: “Nơi này là quán café, đừng có lớn tiếng như vậy, rất nhiều người nhìn đấy.”

Da mặt Từ tam thiếu siêu dày liếc nhìn chung quanh. Quả nhiên, những nam nữ uống café đang nhìn về phía bàn của hắn, còn chỉ trỏ hắn nữa.

Từ tam thiếu xoa xoa cái mũi: “Sợ cái gì? Có ngon thì bọn hắn đến cắn ta đi.”

Lúc này, Thạch Chí Kiên đã bước vào quán café, đi thẳng đến đối diện Từ tam thiếu, cau mày nói: “Ta và Hoắc đại thiếu hẹn nhau ở đây, ngươi đến làm gì?”

Từ tam thiếu mỉm cười, không đợi nhân viên phục vụ tiến lên, hắn đã chủ động kéo cái ghế để Thạch Chí Kiên ngồi xuống: “Ta đến giám sát, xem ngươi giúp Hoắc thiếu như thế nào.”

“Ta thấy ngươi đến xem trò cười thì đúng hơn.” Thạch Chí Kiên bắt chéo chân, lấy thuốc và diêm bỏ lên trên bàn.

“Ngươi đấy, suốt ngày cứ nói xấu ta, mặc dù ta đích thật có suy nghĩ này.” Từ tam thiếu nói, vẫn không quên quan tâm đến tâm trạng của Hoắc Chấn Đình bên cạnh: “A Đình, ta không xem thường ngươi. Mặc dù ngươi đàn ghita rất dở, giọng hát lại càng dở hơn, có thể nói là không chút đặc sắc nào, nhưng ta chủ yếu hoài nghi đối với khả năng sáng tác ca khúc của hắn.”

Khóe mắt Hoắc Chấn Đình co giật hai lần, nói với Từ tam thiếu: “Cảm ơn ngươi đã nói bớt.”

“Đừng khách sáo, phải nên như vậy mà.” Từ tam thiếu nói xong, quay lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Hàng đâu, có mang đến không?”

Thạch Chí Kiên bĩu môi: “Hoắc thiếu người ta còn chưa lên tiếng, ngươi còn gấp hơn cả hắn. Còn nữa, ta vừa mới ngồi xuống, ngay cả ly nước cũng không có mà uống.”

“Uống nước sao? Đơn giản thôi.” Từ tam thiếu nhẹ nhàng đẩy tách café trước mặt mình đến trước mặt Thạch Chí Kiên: “Tách café này vừa mới được mang lên, ta còn chưa đụng đến, mời ngươi uống trước.”

Hết chương 559.
Bình Luận (0)
Comment