Hoắc Chấn Đình cũng nói: “A Kiên, hàng đã mang đến chưa?”
“Các ngươi tưởng ta bán bột trắng, còn hỏi có mang hàng đến hay không?”
Thạch Chí Kiên miệng nói nhưng lại móc tờ giấy đã viết sẵn trong túi ra.
Hoắc Chấn Đình và Từ tam thiếu vội đưa tay đoạt lấy.
Động tác của Từ tam thiếu nhanh hơn, cướp được tờ giấy, nói với Hoắc Chấn Đình: “Đừng nóng vội, để ta giúp ngươi xem qua trước.”
Hoắc Chấn Đình nói: “Chúng ta cùng nhau xem đi.”
Thạch Chí Kiên đưa một điếu thuốc lên miệng, đang định cầm diêm, nữ nhân viên phục vụ bên cạnh đã trước một bước lấy bật lửa giúp hắn đốt thuốc.
Thạch Chí Kiên thấy nữ nhân viên phục vụ mặt mày thanh tú, khéo hiểu lòng người, lập tức gật đầu biểu thị sự cảm ơn.
“Xong rồi, xong rồi, A Đình, lần này ngươi hoàn toàn xong đời rồi.” Từ tam thiếu dùng ngón tay búng tờ giấy, nói với Hoắc Chấn Đình: “Bài hát này hoàn toàn không phải người hát.”
Thạch Chí Kiên tức giận trừng Từ tam thiếu: “Ngươi nói cái gì? Tại sao ngươi có thể không xem Hoắc thiếu là người?”
“Ta nói sai sao? Ngươi nhìn xem ngươi viết cái quỷ gì đi. Đây là người hát sao? A Đình, ta thấy ngươi đừng mong chờ nữa. Nếu ngươi hát bài hát này cho A Anh nghe, ta bảo đảm ngươi chết càng nhanh.”
Sắc mặt Hoắc Chấn Đình lúc trắng lúc xanh. Hắn nhận tờ giấy viết ca khúc của Thạch Chí Kiên, xem cả nửa ngày, sau đó phun ra một câu: “Ta thấy… vẫn được mà. Ít nhất ta biết những từ này.”
Phốc. Từ tam thiếu thiếu chút nữa bị sặc chết, mở to mắt nhìn Hoắc Chấn Đình rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Làm bạn với hai ngươi khó quá. Thẩm mỹ của ta và các ngươi không đứng trên cùng một đường thẳng.”
Nói xong, hắn quay sang nói với Hoắc Chấn Đình: “Ngươi nhìn kỹ lại xem, bài hát này hát như thế nào? Nửa tây nửa ta, lời bài hát còn không đứng đắn. Trải qua ánh mắt chuyên nghiệp của ta xét duyệt, đây hoàn toàn là một bài hát khốn kiếp từ đầu đến cuối.”
Thạch Chí Kiên gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Có khốn kiếp hay không, phải chờ Hoắc thiếu hát xong mới biết được. Ngươi lớn tiếng ở đây cũng vô dụng thôi.”
Từ tam thiếu mỉm cười: “A Kiên, ta biết ngươi đang suy nghĩ chuyện gì. Ngươi muốn tùy tiện viết một bài hát gạt A Đình rồi gọi A Đình giúp ngươi đi gặp cha của hắn. Đáng tiếc, ngươi sai rồi.”
“Ta sai chỗ nào?” Thạch Chí Kiên cầm điếu thuốc giang tay với Từ tam thiếu.
Từ tam thiếu làm ra vẻ cáo già: “Ngươi làm sao cũng không đoán được hôm nay chúng ta sẽ đi gặp A Anh. Đồng thời vừa rồi chúng ta cũng đã quyết định dẫn ngươi đi cùng.”
“Cái gì?” Thạch Chí Kiên giật mình.
Từ tam thiếu rất hài lòng với biểu hiện “chấn kinh” của Thạch Chí Kiên, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Hoắc Chấn Đình thở dài nói: “Ban đầu, sinh nhật của A Anh phải mấy ngày nữa mới đến, nhưng ngày mai Hà thúc phải bay đi Mỹ rồi, muốn tổ chức sinh nhật sớm cho A Anh. Cho nên, tối nay bọn hắn sẽ tổ chức vũ hội trên du thuyền. A Kiên, vất vả cho ngươi rồi, ngươi đi theo chúng ta một chuyến đi.”
“Vậy việc ta gặp cha của ngươi…”
Thạch Chí Kiên quan tâm nhất là cái này.
“Chậm lại một ngày, ngày mai được không? Chỉ cần ta có thể qua được tối nay, ta nhất định sẽ giúp ngươi sắp xếp.”
Hoắc Chấn Đình cũng không ngốc. Rốt cuộc Thạch Chí Kiên có mang bài hát này ra đùa nghịch hắn hay không, qua tối nay sẽ biết thôi.
Thạch Chí Kiên nhún vai, nói không ra lời.
Hắn vốn tưởng rằng hôm nay có thể gặp được Hoắc lão đại, không ngờ công việc còn tốt hơn nhiều. Vị Hà đổ vương tổ chức sinh nhật cho con gái mình trước thời hạn.
“Cho nên, ngươi hãy đợi bị người ta chê cười đi.”
Từ tam thiếu cho rằng, chỉ cần Hoắc Chấn Đình nhìn thấy A Anh, kết quả của bài hát này chỉ có thể là… muốn bao nhiêu thảm sẽ có bấy nhiêu.
Chuyện Thạch Chí Kiên nhờ Hoắc Chấn Đình giúp đỡ trước đó không cần nói cũng biết, thất bại.
Cạc cạc.
Ai bảo tối hôm qua ngươi ngủ với mỹ nhân mà ta tha thiết ước mơ.
Coi như cho ngươi bài học.
Đợi đến lúc ngươi bị Hoắc Chấn Đình từ chối giúp đỡ, ta sẽ ra tay giúp ngươi.
Đến lúc đó, ngươi sẽ nhào vào lòng của ta, kêu to: “Vẫn là tam thiếu tốt.”
Trong lòng Từ tam thiếu tràn đầy suy nghĩ huyễn hoặc, ánh mắt đắc ý, giống như mưu đồ của hắn sẽ thành công.
Trong lòng Hoắc Chấn Đình tràn ngập sự lo lắng.
Vốn hắn cho rằng hắn còn rất nhiều ngày để chuẩn bị. Đến lúc đó, hắn có thể cho A Anh một sự ngạc nhiên. Không ngờ kế hoạch lại thay đổi nhanh chóng, Hà thúc đột nhiên tuyên bố muốn tổ chức sinh nhật sớm.
Ngoài ra, Hoắc Chấn Đình nghe được rất nhiều tin tức ngầm, sở dĩ lần này Hà thúc làm như vậy là muốn giới thiệu Hà Siêu Anh cho con trai của ông vua ngành tang lễ Hồng Kông Tiêu Minh, Tiêu Bạch Thành.
Hắn đã từng gặp vị Tiêu công tử đó. Chẳng những dáng dấp cao lớn mà còn phong độ nhẹ nhàng.
Qaun trọng nhất, lần này nhà họ Hà muốn giúp đỡ nhà họ Tiêu xây dựng sòng bạc mới. Ngay cả cái tên của sòng bạc cũng đã nghĩ ra, gọi là kinh đô giải trí Lisbon.
Trong lòng Hoắc Chấn Đình cảm thấy ê ẩm. Hắn vẫn cho rằng quan hệ giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Hà tốt như vậy, Hà thúc nhất định ưu ái hắn có thừa.
Bây giờ hắn mới hiểu.
Trước mặt Hà thúc dã tâm bừng bừng, cái gì thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư, ngay cả cái rắm cũng không bằng.