“Chuội chũi đến à?” Hà Siêu Anh hơi sợ nhưng lại cảm thấy vui mừng.
Lê Uyển Hoa mỉm cười: “Vậy ngươi còn không mau ra xem đi.”
“Vâng.” Hà Siêu Anh trả lời rất nhanh, nhưng rồi nàng ý thức được điều gì đó, lập tức nói: “Ta không đi, tự hắn vào đây.”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Ta không phải đến rồi sao?”
Một nam nhân anh tuấn cao lớn bước đến.
Hà Siêu Anh mở to đôi mắt đẹp: “Tại sao lại là ngươi?”
Lê Uyển Hoa cũng có chút ngạc nhiên.
Nam nhân kia hơi khom người với Lê Uyển Hoa: “Ta tên Tiêu Bạch Thành, xin chào đại phu nhân.”
Tiêu Bạch Thành.
Đại công tử Tiêu thị Hồng Kông.
Nhà họ Tiêu có biệt danh ông vua ngành tang lễ Hồng Kông.
Bên ngoài có lời đồn.
Cuộc đời này dù có cô đơn đến đâu thì số tiền cuối cùng của ngươi vẫn sẽ bị nhà họ Tiêu lấy đi!
…
Càng Victoria.
Khi màn đêm buông xuống, cảng Victoria sầm uất như một viên ngọc sáng rực rỡ.
Từ tam thiếu làm tài xế, chở Thạch Chí Kiên và Hoắc Chấn Đình đến bến cảng.
“Hai vị công tử thiếu gia, nói thật, ta và nhà họ Hà không quá quen thuộc. Bây giờ ta mạo muội đến chúc mừng sinh nhật cho Hà tiểu thư có chút không được lịch sự cho lắm, nhất là ta chẳng mang theo gì cả.”
“Chi bằng, lát nữa các ngươi cho ta xuống, còn các ngươi lên du thuyền tham gia vũ hội. Ta ở dưới vỗ tay cổ vũ cho các ngươi.”
Thạch Chí Kiên dùng giọng điệu thành khẩn nói với Hoắc Chấn Đình và Từ tam thiếu.
“Ngươi đừng hòng lâm trận giải thoát.” Từ tam thiếu không bị mắc mưu.
“Thật ra, ta và nhà họ Hà không quá quen thuộc, nhưng ta đã quyết định, lần này ta nhất định phải giúp A Đình đoạt được trái tim của A Anh, để ước mơ của hắn trở thành hiện thực.”
“Còn không được, Từ Thế Huân ta xin thề ở đây, ta nhất định sẽ báo thù cho A Đình. Đến lúc đó, ta sẽ để cho con trai của ta cưới con gái Hà đổ vương làm vợ. Từ lão tam ta sẽ xưng huynh gọi đệ với hắn.”
Từ tam thiếu nói xong, phát hiện biểu hiện của Thạch Chí Kiên rất lạ, nhìn hắn giống như nhìn thấy quỷ.
“A Kiên, biểu hiện của ngươi là gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không tin lời của ta?”
Thạch Chí Kiên vỗ vai tam thiếu: “Không phải không tin mà là quá tin. Ta xin chúc ngươi sau này ngươi và Hà đổ vương bình khởi bình tọa, xưng huynh gọi đệ.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Người khác không biết, nhưng Thạch Chí Kiên lại biết rất rõ. Kiếp trước, con trai của Từ Thế Huân Từ Tấn Hanh đã cưới con gái út của Hà đổ vương, đồng thời Từ Thế Huân cũng trở thành thông gia của Hà đổ vương.
Trong lúc Từ tam thiếu đang cảm thấy nghi hoặc tại sao Thạch Chí Kiên lại khẳng định như vậy, nhân viên phụ trách giúp đỡ bỏ neo bắt đầu dùng tay ra hiệu, để chiếc xe chậm rãi tiến vào vị trí bãi đậu xe.
Tối nay Hà đổ vương mời rất nhiều khách. Trong bãi đậu xe đậu đầy những chiếc xe sang trọng.
Ba người Thạch Chí Kiên từ trên xe bước xuống. Hoắc Chấn Đình rõ ràng hơi sợ.
Vừa rồi hắn đã học xong bài hát mà Thạch Chí Kiên viết cho hắn, chỉ là thời gian quá ngắn, hắn hoàn toàn không có lòng tin lên sân khấu biểu diễn.
Từ tam thiếu ôm suy nghĩ xem náo nhiệt, vội kéo Hoắc Chấn Đình và Thạch Chí Kiên cùng nhau bước về phía chiếc du thuyền xa hoa: “Nói đến nhà họ Hà cũng được coi là phú hào không nhỏ, phô trương quá lớn.”
Bước lên du thuyền, một nhân viên mặc đồng phục bảo an đang kiểm tra thư mời của khách.
Thạch Chí Kiên không được mời, đương nhiên sẽ không có thư mời.
Hoắc Chấn Đình và Từ tam thiếu thì có.
Sau khi hai người lấy ra thư mời xong, nhân viên bảo an lịch sự nhìn Thạch Chí Kiên đi cùng hai người.
Thạch Chí Kiên cũng lịch sự nhìn hắn, giang hai tay: “Không có.”
Nhân viên bảo an ngây ra một lúc, dường như không ngờ Thạch Chí Kiên đã không có thư mời mà còn nói thẳng như vậy.
Thạch Chí Kiên nói: “Ta biết ngươi tận tâm với công việc. Cho nên ta tôn trọng ngươi. Ta sẽ rời đi, không lên du thuyền.”
“Đừng hòng. Hôm nay ta kéo ngươi đến đây để xem kịch mà.” Từ tam thiếu nhanh hơn một bước, quay sang nói với nhân viên an ninh: “Hắn là bạn của ta. Mặc dù hắn không có thư mời nhưng ta cam đoan hắn ok.”
Hoắc Chấn Đình cũng nói: “Đúng vậy, hắn là bạn của ta. Ngươi dàn xếp một chút nhé.”
Nhân viên bảo vệ kia còn chưa lên tiếng, Thạch Chí Kiên đã nói: “Ngươi nhất định phải kiên trì nguyên tắc. Không có thư mời thì nhất định không thể lên. Nếu không, ngươi không làm tròn trách nhiệm của mình.”
Nhân viên bảo an như sắp khóc, làm ra tư thế mời đối với Thạch Chí Kiên: “Vị công tử này, ngươi mau lên đi. Ta không biết đám công tử thiếu gia các ngươi có sở thích gì, nhưng ta gặp nhiều tình huống như vậy, cũng bị đánh vào mặt nhiều lần. Không nói cái gì khác, đánh vào mặt cũng rất đau.”
…
Thạch Chí Kiên đi theo Từ Thế Huân và Hoắc Chấn Đình bước lên chiếc du thuyền sang trọng.
Trong sảnh tiệc, toàn bộ sảnh được trang trí vô cùng sang trọng. Tất cả các vị khách được mời đều ăn mặc xinh đẹp, ung dung hoa quý, trò chuyện giao lưu với nhau, có thể nói là bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Từ tam thiếu và Hoắc Chấn Đình tham gia mấy bữa tiệc kiểu như vậy nhiều lần rồi, có thể nói là rất quen thuộc.
Bên phải đại sảnh là nơi bày quà sinh nhật. Là chủ nhân của bữa tiệc, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng Hà đổ vương vẫn suất khí như cũ, nắm cánh tay con gái Hà Siêu Anh đi chào hỏi khách quý.