“Xin chào Hà thúc thúc, A Anh, cái này… đây là quà sinh nhật của ta tặng ngươi.” Hoắc Chấn Đình vừa nhìn thấy Hà Siêu Anh đã kích động đến lời nói cũng không nói ra được.
Hà Hồng Thân nhìn Hoắc Chấn Đình, mỉm cười nói: “Đến là được rồi, còn quà cáp gì nữa. A Anh, còn không mau cảm ơn Hoắc đại ca của ngươi.”
Hà Siêu Anh gật đầu với Hoắc Chấn Đình, hai tay tiếp nhận món quà mà Hoắc Chấn Đình đưa đến.
Đó là một hộp trang sức có gắn bông hoa, cũng không biết bên trong đựng cái gì.
“Cảm ơn Hoắc đại ca.”
“Không, không cần cảm ơn.” Hoắc Chấn Đình lắp bắp nói.
Khi Hà Siêu Anh nhận món quà, ngón tay của Hoắc Chấn Đình vô tình chạm vào tay của Hà Siêu Anh, hai người lập tức đỏ bừng mặt.
Khi còn bé, hai người thường xuyên chơi đùa với nhau. Hà Siêu Anh thậm chí còn cưỡi lên người Hoắc Chấn Đình. Bây giờ đã trưởng thành, hai người ngược lại trở nên thận trọng và xa lạ.
Hà Hồng Thân bên cạnh nhìn biểu hiện của hai người, không khỏi lắc đầu. Mặc dù hắn quen biết Hoắc lão đại từ lâu, quan hệ cũng không tệ, nhưng hắn lại có chút chướng mắt vị Hoắc đại thiếu này.
Hà Hồng Thân luôn tự nhận mình phong lưu suất khí, con gái lớn lên lại xinh đẹp mê người, được vinh dự đặt biệt danh là đệ nhất mỹ nhân Ma Cao.
Cho nên, Hà Hồng Thân hạ quyết tâm muốn tìm cho con gái của mình một nam nhân xứng tầm, đồng thời còn thuận mắt của mình.
Nói trắng ra, Hà đổ vương yêu cầu giá trị nhan sắc của con rể tương lai rất cao. Đáng tiếc Hoắc Chấn Đình lại không đáp ứng được yêu cầu.
“Đến phiên ta. A Anh, ta xin chúc mừng sinh nhật ngươi. À, ngươi không cần khách sáo, mau nhận quà mà ta tặng ngươi đi. Đây là loại nước hoa phiên bản giới hạn mà ta đích thân sang Pháp mua cho ngươi, có tên là Giấc Mơ, mới ra mắt trên thị trường không bao lâu, có tiền cũng không mua được.”
Hà Siêu Anh bật cười một tiếng.
Hà đổ vương một lần nữa lắc đầu. Tuổi tác của Từ tam thiếu cũng không nhỏ, nhưng vẫn không đứng đắn chút nào. Trách không được Từ lão thái gia không muốn giao sự nghiệp của gia tộc cho hắn quản lý. Loại cà lơ phất phơ như hắn, làm sao mà yên tâm cho được.Từ tam thiếu vừa khoác lác xong, một nam nhân cao lớn đẹp trai bên cạnh nói: “Tam thiếu, cách đây không lâu ta mới gặp ngươi mang theo mấy mỹ nhân đi thuyền trên sông ở Đại Tự Sơn, ngươi đi Pháp từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ ta nhìn sai người, hay là tam thiếu ngươi mọc cánh có thể bay lượn sao?”
“Ha ha ha.”
Người xung quanh đều cười to.
Từ tam thiếu nghiêm mặt nói với người kia: “Tiêu Bạch Thành, ngươi không nói không ai nói ngươi câm.”
Nam nhân tuấn lãng kia bước đến bên cạnh Hà Siêu Anh, như quý ông mỉm cười với Hà Siêu Anh, rồi nhẹ gật đầu với Hà đổ vương, lúc này hắn mới chắp tay sau lưng, ung dung nói với Từ Thế Huân: “Ta chỉ nói đùa thôi, mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Sao, tam thiếu, ngươi không phải không chịu đựng được chứ?”
“Làm gì mà không chịu đựng được? Lần trước đánh bài ta thua ngươi một trăm nghìn, còn không phải vẫn bình thường bước ra sao?”
Từ tam thiếu vừa mới nói xong, lập tức biết mình đã nói sai.
Quả nhiên, người bên cạnh lại càng cười nhiều hơn, còn chỉ trỏ hắn.
“Đánh bài thua còn không biết xấu hổ nói ra, đúng là mất mặt.”
“Đúng vậy, thì ra hắn là vị hoàn khố thiếu gia của nhà họ Từ.”
Hà Hồng Thân nhìn Từ tam thiếu rồi nhìn Hoắc Chấn Đình, lại một lần nữa lắc đầu. Quả nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Loại người nào thì lăn lộn với loại người đó.
Thế hệ trẻ của Hồng Kông không có mấy ai ưu tú.
Mặt Từ tam thiếu đỏ lên, đang định lên tiếng nhưng bị người khác kéo lại.
Thạch Chí Kiên đứng trước mặt Hà Siêu Anh và Hà đổ vương, cười nói: “Thật ngại quá, ta xin tự giới thiệu một chút. Ta họ Thạch, tên Thạch Chí Kiên, là bạn của tam thiếu và Hoắc thiếu. Hôm nay ta bị bọn hắn kéo đến đây, không kịp chuẩn bị quà, mong Hà tiểu thư thứ lỗi.”
Hà Siêu Anh nghe nói Thạch Chí Kiên là bạn của tam thiếu và Hoắc Chấn Đình, vội cười nói: “Không sao, rất hân hạnh được biết ngươi.”
Thạch Chí Kiên đưa tay nắm lấy tay của Hà Siêu Anh rồi lại nắm tay Hà đổ vương.
Hà đổ vương nghe tên Thạch Chí Kiên, cảm thấy rất quen tai, không biết là đã nghe qua ở đâu nữa. Ban đầu hắn còn khinh thường, không muốn bắt tay với kẻ nhỏ tuổi hơn mình nhưng trước mặt mọi người, hắn vẫn khách sáo bắt tay Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bắt tay với cha con Hà đổ vương xong, hắn quay sang nhìn Tiêu Bạch Thành.
Tiêu Bạch Thành ý thức đưa tay ra, tưởng rằng Thạch Chí Kiên muốn bắt tay với hắn.
Không ngờ Thạch Chí Kiên mỉm cười quay mặt, không thèm nhìn hắn một cái.
Tay phải Tiêu Bạch Thành dừng lại giữa không trung, vội rụt tay lại, có chút lúng túng gãi mặt sờ cằm.
Thạch Chí Kiên mỉm cười nói với Hà Siêu Anh: “Mặc dù ta không chuẩn bị quà gì cả, nhưng ta chỉ muốn nói một câu, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ.” Nói xong, hắn chuẩn bị nhường vị trí cho vị khách kế tiếp.
Nhưng Tiêu Bạch Thành không buông tha, châm chọc nói: “Thạch tiên sinh đúng không? Ngươi là bạn của Hoắc thiếu và Từ thiếu, hẳn cũng là nhân vật tai to mặt lớn. Ngươi tham gia bữa tiệc lớn như vậy mà chỉ nói một câu chúc mừng, có phải quá keo kiệt rồi không?”
Có một số người chung quanh quen với Tiêu Bạch Thành, lập tức phụ họa: “Đúng vậy, đừng keo kiệt như thế chứ. Tốt xấu gì ngươi cũng nên bỏ ra chút thành ý.”