Hà Siêu Anh đang định ngăn cản Tiêu Bạch Thành, Hà Hồng Thân lập tức nhìn nàng.
Hà Hồng Thân vô cùng thận trọng, biết Tiêu Bạch Thành bị Thạch Chí Kiên đùa nghịch, trong lòng cảm thấy không thoải mái, muốn lấy lại danh dự.
Nếu Tiêu Bạch Thành là người bình thường thì không sao. Hà Hồng Thân hắn làm như không nghe thấy, đồng thời bỏ qua cho Thạch Chí Kiên.
Nhưng Tiêu Bạch Thành là một trong những người Hà Hồng Thân lựa chọn làm con rể tương lai. Hắn bị người ta đùa nghịch, đó chính là xem thường Hà Hồng Thân.
Trong tiếng ồn ào chung quanh, Thạch Chí Kiên chậm rãi quay người lại, nhìn thoáng qua Tiêu Bạch Thành, rồi nhìn Hà Siêu Anh: “Mặc dù ta không chuẩn bị quà nhưng ta có thể biến ra một thứ.”
Nói xong, hắn tiện tay cầm lấy một tờ giấy ăn màu trắng trên bàn bên cạnh.
Mọi người không biết hắn muốn làm gì, tất cả đều mở to mắt nhìn xem.
Trước mắt bao người, Thạch Chí Kiên gấp tờ khăn giấy lại, rồi ngậm một điếu thuốc lên miệng.
Hút thuốc trước mặt Hà đổ vương, đây chính là bất kính.
Thạch Chí Kiên không quan tâm đến ánh mắt của mọi người chung quanh. Hắn ngậm thuốc, dùng diêm đốt tờ khăn giấy trước.
Sau đó hắn cầm tờ giấy ăn đã được đốt đốt điếu thuốc đang ngậm trên miệng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tay của hắn run lên, tờ giấy trắng biến mất, thay vào đó là một đóa hồng màu đỏ.
“Ồ.”
Chung quanh thốt lên kinh ngạc.
“Quá thần kỳ.”
Đừng nói là Hà Siêu Anh, ngay cả Từ tam thiếu và Hoắc Chấn Đình cũng ngây ra.
Nhất là Từ tam thiếu. Hắn qua lại với Thạch Chí Kiên lâu như thế, hắn thậm chí không biết Thạch Chí Kiên biết làm ảo thuật.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thạch Chí Kiên chậm rãi bước đến trước mặt Hà Siêu Anh, tay phải cầm hoa hồng, tay phải cầm điếu thuốc, phả ra một làn khói vào đóa hoa. Đột nhiên, một đóa hoa hồng biến thành một bó hoa hồng.
Nở rộ.
Vô cùng sáng chói.
…
“Điêu trùng tiểu kỹ, cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ta.” Dù sao Hà đổ vương cũng kinh doanh sòng bạc nhiều năm. Nhiều khi sòng bạc cũng sẽ chuẩn bị những tiết mục giải trí như vậy để trợ hứng cho khách.
Cho nên, Hà đổ vương kiến thức rộng rãi, không quá ngạc nhiên trước mấy kiểu ảo thuật như thế này.
Nhưng những người khác thì không giống. Người nào cũng hô to gọi nhỏ, vô cùng kinh ngạc.
Là nữ chính của bữa tiệc tối nay, Hà Siêu Anh lại càng hưng phấn nhìn bó hoa hồng Thạch Chí Kiên đưa tới, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập sự vui vẻ và hạnh phúc.
Thạch Chí Kiên nói: “Sinh nhật vui vẻ. Cái này là ta nói thay Hoắc đại thiếu.”
“Nói thay A Đình?” Hà Siêu Anh ngơ ngác một chút rồi vô thức nhìn về phía Hoắc Chấn Đình, bên trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Hoắc Chấn Đình không biết Thạch Chí Kiên nói gì với Hà Siêu Anh, chỉ thấy Hà Siêu Anh bỗng nhiên vui vẻ nhìn hắn, trong lòng giống như ăn mật, tiếp theo vô cùng kích động.
Từ tam thiếu bên cạnh nhìn Thạch Chí Kiên, hơi ngẩn người: “Quá keo rồi. Tên khốn Thạch Chí Kiên biết ảo thuật? Mẹ kiếp ngươi chứ, nếu ngươi dạy cho ta, ta không phải sẽ đại sát tứ phương hay sao? Gái nước Mỹ, gái nước Pháp còn không phải bị ta chinh phục dễ như trở bàn tay à?”
Tiêu Bạch Thành không ngờ sự việc lại đột nhiên biến thành như vậy. Hắn nhìn biểu hiện thẹn thùng của Hà Siêu Anh, rồi lại nhìn Hà Siêu Anh và Hoắc Chấn Đình mày đi mắt lại, trong lòng không khỏi hận chết Thạch Chí Kiên.
Tiếp theo, Tiêu Bạch Thành bày ra tư thái cao ngạo, chắp tay sau lưng nói với Thạch Chí Kiên: “Điêu trùng tiểu kỹ, không ai mời ngươi đến đóng vai thằng hề, làm ảo thuật cả.”
Thạch Chí Kiên quay lại nhìn hắn: “Thật ngại quá, Tiêu công tử, ngươi nói cái gì ta nghe không rõ?”
“Ta nói ngươi chỉ biết làm mấy trò điêu trùng tiểu kỹ, không leo lên được mấy nơi thanh nhã.”
“Thật sao? Ngươi nói không sai. Đây đích thật chỉ là điêu trùng tiểu kỹ. Xin lỗi nhé.” Thạch Chí Kiên một lần nữa đưa tay ra với Tiêu Bạch Thành.
Tiêu Bạch Thành tưởng Thạch Chí Kiên lại đùa hắn. Nhìn kỹ lại, hắn thấy lần này dường như Thạch Chí Kiên rất có thành ý, lúc này hắn mới hừ lạnh một tiếng, thể hiện sự rộng lượng mà bắt tay lại Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bắt tay xong, quay sang nói với Hoắc Chấn Đình và Từ tam thiếu: “Chúng ta qua đó uống một ly đi, nhường lại sân nhà cho Tiêu công tử.”
“Không làm phiền ngươi nữa, ngươi mau lấy quà của mình ra đi.” Thạch Chí Kiên nói với Tiêu Bạch Thành xong, lập tức quay người bước đến chỗ bày rượu.
Từ tam thiếu và Hoắc Chấn Đình vội đuổi theo Thạch Chí Kiên.
“A Kiên, ngươi giỏi thật đấy. Ngươi còn biết làm ảo thuật sao?”
“Đúng vậy, quá thần kỳ. Tại sao ngươi lại biến ra được đóa hồng kia vậy?”
Đằng sau, Tiêu Bạch Thành hừ lạnh một tiếng, mặt mỉm cười: “Đúng rồi, bây giờ đến phiên ta tặng quà. Ta tặng cho A Anh… Ơ, quà của ta đâu?”
Tiêu Bạch Thành sờ soạng trong túi, gương mặt hiện lên sự bối rối: “Rõ ràng ta cất trong túi mà? Tại sao lại không tìm thấy?”
Toàn bộ tình huống rơi vào trạng thái xấu hổ vô cùng.
Tất cả mọi người nhìn hắn, chờ hắn lấy quà cho Hà Siêu Anh.
Cách đó không xa, Thạch Chí Kiên cầm một ly rượu sâm panh nhân viên phục vụ mang đến, thuận tiện lấy một cái hộp từ trong túi ra, ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Từ tam thiếu và Hoắc Chấn Đình nhìn thấy rõ ràng, vội quay sang chỗ khác. Tự dưng lại đi móc món quà của Tiêu Bạch Thành. Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên: ‘Ngươi quá độc ác rồi.”