“Thật ngại quá, A Anh. Có thể là ta đã làm rơi món quà trên xe rồi.”
“Thật ngại quá, Hà thúc thúc. Ngươi cũng biết là ta đã mua quà cho A Anh từ trước, còn hỏi qua ý kiến của ngươi.”
Tiêu Bạch Thành vội vàng giải thích.
“Không sao, không sao đâu. Ngươi qua bên kia uống rượu đi.” Hà Hồng Thân vỗ vai Tiêu Bạch Thành, rồi ghé sát bên tai đối phương: “Nếu ngươi không muốn mất mặt nữa thì câm miệng cho ta.”
Mặt Tiêu Bạch Thành đỏ lên.
Hà Hồng Thân lại mỉm cười nói với hắn một câu cuối cùng: “Ngươi qua bên kia đi, tìm trong thùng rác, có khi có được thu hoạch ngoài ý muốn đấy.”
“Cái gì?” Tiêu Bạch Thành ngây ra một lúc, dường như hiểu được điều gì, vội khom người với Hà Hồng Thân sau đó bước đến chỗ Thạch Chí Kiên.
Hà Hồng Thân thở dài. Tuổi trẻ bây giờ đời sau không bằng đời trước.
Hắn lập tức nhìn Thạch Chí Kiên đang nâng ly với Từ tam thiếu và Hoắc Chấn Đình: “Họ Thạch kia đúng là thú vị.”
….
Vũ hội tổ chức được một nửa.
Nếu là vũ hội, đương nhiên sẽ không thiếu ca múa làm bạn.
Hà Hồng Thân nổi tiếng là “nhất đại vũ vương” trong giới nhà giàu. Những người vợ mà hắn cưới trong tương lai cũng có liên quan đến sở thích khiêu vũ của hắn.
Bản nhạc đầu tiên, Hà Hồng Thân và con gái Hà Siêu Anh cùng nhau nhảy múa, một ca khúc Rumba.
Hà đổ vương và con gái nhẹ nhàng khiêu vũ trên sàn nhảy.
Từ tam thiếu cũng tiến vào sàn nhảy, lắc mông xoay hông, đại sát tứ phương, đặc biệt ra tay với mấy nữ hài thục nữ, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng sói tru.
Lát nữa, Hoắc Chấn Đình sẽ hát tặng một bài hát cho Hà Siêu Anh nghe, không có tâm trạng khiêu vũ. Hắn trốn sang một bên học thuộc lòng lời bài hát, gảy gảy đàn ghita.
Thạch Chí Kiên thích nhìn người khác khiêu vũ, còn bản thân lại không biết nhảy. Nói chính xác, khiêu vũ là nhược điểm lớn nhất trong cuộc đời của hắn.
Chẳng biết tại sao, hắn có học cũng không học được. Kiếp trước như thế, kiếp này cũng như vậy, hoàn toàn là tay mơ trong khiêu vũ.
“Này, ảo thuật của ngươi không tệ nhỉ.” Một giọng nữ thanh thúy vang lên phía sau lưng của hắn.
Thạch Chí Kiên quay đầu lại nhìn thoáng qua. Hắn nhìn thấy một nữ hài khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang mở to mắt nhìn hắn.
Nữ hài rất xinh đẹp, mắt hạnh lông mày lá liễu, mặt trái xoan, cằm nhọn, diện mạo điển hình của mỹ nhân phương Đông.
Thạch Chí Kiên nhìn đối phương, chỉ cảm thấy vô cùng quen mắt. Đối phương rất giống một nữ minh tinh ở kiếp trước.
Thấy Thạch Chí Kiên nhìn mình, ánh mắt nữ hài tránh né một chút nhưng bỗng nhiên ưỡn ngực, làm ra vẻ thành thục: “Ngươi đừng nhìn ta như vậy. Ta chỉ hiếu kỳ chứ không có ý gì với ngươi cả.”
Thạch Chí Kiên chỉ vào ly sâm panh nàng đang cầm: “Ngươi bao nhiêu tuổi? Đã trưởng thành chưa? Ngươi còn uống rượu sao?”
Nữ hài ngây ra một lúc, cau mày nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta trưởng thành hay chưa có liên quan gì đến ngươi?”
“Ta đề nghị ngươi nên uống nước trái cây đi. Nếu để người khắc bắt gặp ngươi uống rượu khi chưa đủ tuổi, xấu hổ lắm.”
“Dừng! Ta chẳng những muốn uống rượu mà còn hút thuốc nữa kìa. Ngươi có thuốc không?”
“Không có.” Thạch Chí Kiên trả lời rất rõ ràng.
Nữ hài ngẩn ra. Nàng rất xinh đẹp, cho nên chưa từng có nam nhân nào từ chối nàng.
Đừng nói nàng uống rượu hút thuốc, cho dù nàng muốn hái sao từ trên trời xuống cũng sẽ có rất nhiều người làm cho nàng.
“Ngươi gạt ta. Vừa rồi ngươi làm ảo thuật, rõ ràng có hút thuốc mà. Lấy ra đây.” Nữ hài đưa tay ra, yêu cầu với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ, móc thuốc từ trong túi ra.
Nữ hài đang định đoạt lấy, Thạch Chí Kiên đã tránh được: “Muốn hút thuốc cũng được, ngươi nói cho ta biết tên của ngươi trước đi.”
“Thôi đi, ngươi còn không phải lộ nguyên hình của ngươi rồi sao? Làm như giả bộ không coi trọng ta, còn không phải muốn nghe ngóng ta tên gì, đi học ở đâu rồi chạy đến đón ta, mời ta đi ăn, đi xem phim à? Chiêu này của ngươi cũ quá rồi.”
Thạch Chí Kiên đưa thuốc cho nàng: “Vậy rốt cuộc ngươi có dám nói hay không?”
Nữ hài đưa thuốc lên miệng, làm ra vẻ người lớn: “Ngươi đốt thuốc cho ta trước đi.”
Thạch Chí Kiên lấy diêm, xoẹt xoẹt hai cái đốt thuốc cho nữ hài.
Nữ hài học theo cách nữ nhân hút thuốc trên tivi hút một hơi, đột nhiên ho khan hai tiếng.
Rõ ràng nàng không thường xuyên hút thuốc, thậm chí còn không hút thuốc.
“Thuốc lá này của ngươi dở quá, đắng chát.” Nữ hài kẹp điếu thuốc chỉ Thạch Chí Kiên: “Trước kia ta đã hút qua, ngon hơn của ngươi rất nhiều.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng không vạch trần, đoạt lấy điếu thuốc trong miệng của nàng đưa lên miệng hút một hơi rồi nhả ra một ngụm khói, cố tình nói: “Ngon mà, đắng đâu mà đắng.”
Nữ hài mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên, biểu hiện vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn rất hồn nhiên đáng yêu.
“Thế nào? Ngươi còn không muốn nói cho ta biết tên của ngươi sao?” Ánh mắt Thạch Chí Kiên lơ đãng nhìn một đám nam nữ cách đó không xa.
Đám nam nữ đó đang lén lút nhìn qua bên này. Rõ ràng bọn hắn đang đánh cược với nữ hài, lấy Thạch Chí Kiên làm đối tượng.
“Ngươi đánh cược gì với bạn của ngươi thế?” Thạch Chí Kiên đột nhiên hỏi nữ hài.
Nữ hài ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu ý của ngươi.”
“Là không hiểu hay là không muốn nói?” Thạch Chí Kiên nheo mắt nhìn thẳng vào mắt của nữ hài.
Ánh mắt của nữ hài một lần nữa trốn tránh. Nàng đánh cược với bạn của mình trong vòng ba phút sẽ cua được anh chàng làm ảo thuật đẹp trai. Nhưng khi đối mặt với Thạch Chí Kiên, nàng đột nhiên co quắp, hoàn toàn không làm gì được.
“Ngươi có phải đánh cược sẽ cua được ta không?” Thạch Chí Kiên vẫn nheo mắt nhìn chằm chằm nữ hài.
Nữ hài giật mình, bị đoán trúng rồi sao?
Thạch Chí Kiên tiến tới: “Có cần ta giúp ngươi hay không?”
Đúng lúc này, ánh đèn sàn nhảy đột nhiên tối sầm.
Thạch Chí Kiên chồm người qua, nhẹ nhàng hôn phớt lên môi nữ hài.
Đùng đùng đùng.
Pháo hoa nổ bên ngoài du thuyền, sáng chói vô cùng.
Nữ hài mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên, cứng ngắc ngay tại chỗ.
Nàng sao cũng không ngờ được Thạch Chí Kiên đột nhiên hôn nàng.
“Đã lâu không gặp, Triệu Á Chi.”
Thạch Chí Kiên nói thầm.