Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 567 - Chương 567. Mới Quen Đã Thân

Chương 567. Mới quen đã thân
Chương 567. Mới quen đã thân

Triệu Á Chi làm sao cũng không ngờ Thạch Chí Kiên lại có thể nói đúng tên của nàng.

Chẳng lẽ hắn thật sự có phép thuật?

Nhìn vẻ mặt choáng váng của Triệu Á Chi, Thạch Chí Kiên cười nói: “Ngươi có muốn thử xem ta thật sự có biết phép thuật hay không không?”

“Trời ạ, hắn có thể đoán được trong đầu ta đang suy nghĩ chuyện gì?” Triệu Á Chi lại càng thêm kinh ngạc, mở to mắt không thể tin được nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cố ý dùng ánh mắt của một thần côn nhìn vào mắt của Triệu Á Chi, giọng điệu thần thần bí bí nói: “Ta chẳng những biết tên của ngươi là Triệu Á Chi, ta còn biết ngươi học trường nữ sinh Sùng Đức, đồng thời cha của ngươi là thương nhân, mẹ của ngươi làm nội trợ. Ngươi đứng thứ tư trong gia đình. Khi còn bé, ngươi rất nghịch ngợm, thường xuyên leo cây bắt chim với mấy đứa bé nam trong xóm. Mỗi lần đến giờ cơm chiều, mẹ của ngươi phải ra cửa gọi mấy lần, ngươi mới chịu tạm biệt đám bạn của mình, ngoãn ngoãn về nhà ăn cơm.”

Nếu không có Thạch Chí Kiên kịp thời ra tay đỡ lấy, Triệu Á Chi rất có thể sẽ ngã sấp xuống đất. Nàng mở to mắt, hoảng sợ nhìn Thạch Chí Kiên, một lúc lâu sau mới nói được một câu: “Ngươi theo dõi ta?”

“Theo dõi ngươi làm gì? Ta biết ngươi, cần chi phải theo dõi ngươi. Hơn nữa, ta không có hứng thú với mấy em gái. Chờ ngươi lớn hơn rồi hãy nói.”

“Vậy tại sao ngươi lại biết nhiều về ta như thế?”

“Ta nói rồi, ta biết phép thuật, ngươi lại không tin.”

“Tin cái đầu ngươi đấy. Ngươi thật sự cho rằng ta là đứa bé, ngươi nói cái gì cũng tin sao? Khi ta tám tuổi, ta đã không còn đọc truyện cổ tích trước khi đi ngủ nữa rồi.”

“Giỏi như vậy sao? Tám tuổi không còn đọc truyện cổ tích trước khi đi ngủ. Này, ngươi có thể đứng thẳng được không? Ta đỡ ngươi như vậy mỏi quá.”

Lúc này Triệu Á Chi mới phát hiện nàng còn trong tư thế té ngã, được Thạch Chí Kiên vịn eo, gương mặt bỗng nhiên đỏ lên, thẳng người nói: “Nói thật đi, tại sao ngươi lại biết nhiều về ta như thế?”

“Ta là bạn của cha ngươi mà.” Thạch Chí Kiên bịa ra một lý do.

Nhưng không ngờ.

“Cha, nơi này có bạn của ngươi nè.” Triệu Á Chi hét to sang bên cạnh.

“Cái gì?” Một nam nhân mặc vest mang giày da, khoảng bốn mươi tuổi, một tay cầm cặp công văn, một tay cầm một đĩa đầy hải sản tươi sống, trong miệng ngậm một chiếc bánh trứng.

“A Chi, tại sao ngươi lại ở đây? Ta tìm ngươi cả buổi.” Nam nhân vừa nhìn thấy Triệu Á Chi lập tức phàn nàn: “Người ở đây rất nhiều. Mẹ của ngươi không đồng ý cho ta dẫn ngươi đến đây. Nếu chẳng may xảy ra chuyện, nàng nhất định sẽ mắng ta chết.”

“Cha, hắn nói hắn là bạn của ngươi.” Triệu Á Chi chỉ vào Thạch Chí Kiên, nói với nam nhân trung niên.

Nam nhân kia ngẩn người nhìn Thạch Chí Kiên. Không quen, dường như chưa gặp qua bao giờ.

Thạch Chí Kiên nào ngờ Triệu Á Chi lại theo cha của mình đến.

Thấy tình huống không ổn, hắn vội tiến lên, chủ động đưa tay ra với nam nhân: “Đã lâu không gặp, Triệu tiên sinh.”

“Hắn biết ta họ Triệu?” Nam nhân ngây người một lúc. Hắn thấy Thạch Chí Kiên phong độ nhẹ nhàng, chẳng những ăn mặc rất sang trọng mà còn có khí chất, muốn bắt tay lại với Thạch Chí Kiên, chợt phát hiện một tay của mình cầm cặp, một tay cầm thức ăn, vội đưa dĩa thức ăn cho con gái, sau đó tằng hắng một tiếng, chỉnh lại vạt áo, lúc này mới bắt tay Thạch Chí Kiên: “Ta tên Triệu Thế Tăng, xin hỏi ngươi là…”

“Ông chủ Triệu, tại sao ngươi lại không nhớ ta chứ? Ta là Thạch Chí Kiên. Lần trước trong buổi trình diễn thời trang, ngươi còn cầm danh thiếp của ta mà.” Thạch Chí Kiên làm ra vẻ quen thuộc.

Triệu Thế Tăng có chút ngại. Thấy người ta quen thuộc với mình như vậy, còn mình ngay cả người ta tên gì cũng không biết, cũng chẳng nhớ đã gặp qua ở đâu.

Quá bất lịch sự rồi.

Cũng ngại với đối phương quá.

Về phần buổi biểu diễn thời trang, là một thương nhân, Triệu Thế Tăng hắn thường xuyên ở bên ngoài tìm cơ hội và kỳ ngộ, thích tham gia những buổi thời trang lớn nhỏ, ví dụ như lễ hội du thuyền lần này.

“A, thì ra là ngươi, ta nhớ ra rồi. Thạch tiên sinh đúng không? Lần trước ta đã có ấn tượng đối với ngươi, dáng dấp đẹp trai, còn trẻ lại có triển vọng. Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất ngươi kinh doanh cái gì.”

“Ông chủ Tiêu quả nhiên là quý nhân hay quên. Ta kinh doanh thực phẩm, thỉnh thoảng đầu tư một số hạng mục khác, ví dụ như làm phim…”

Ban đầu, Triệu Thế Tăng nghe Thạch Chí Kiên nói kinh doanh thực phẩm thì vẫn tỏ ra bình thường, nhưng khi nghe đến hắn đầu tư phim, không khỏi líu lưỡi. Chơi hơi lớn rồi.

Thời đại này không dễ gì đầu tư phim ảnh. Bởi vì Thiệu thị độc quyền, một bộ phim ít nhất cũng phải đầu tư hơn một trăm nghìn. Đối với một thương nhân nhỏ như Triệu Thế Tăng mà nói, đây chính là một khoản tiền rất lớn.

“Ta đã nói rồi, lần trước ta và Thạch tiên sinh mới quen đã thân.” Triệu Thế Tăng nhiệt tình hẳn lên.

Thân cái quỷ! Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mà.

Thạch Chí Kiên mỉm cười nhìn Triệu Thế Tăng: “Ông chủ Triệu nói câu nói này rất đúng. Thật ra, ta ngoại trừ gặp ngươi mới quen đã thân, đối với con gái của ngươi Triệu Á Chi cũng như vậy.”

“Ồ, ngươi biết A Chi của chúng ta sao?”

“Đúng vậy, mới vừa quen.” Thạch Chí Kiên nói: “Vừa rồi ta đang đoán là ai có bản lĩnh bồi dưỡng được một nữ hài ưu tú như thế, không ngờ là con gái của ông chủ Triệu ngươi.”

Triệu Thế Tăng không nghĩ đến Thạch Chí Kiên lại tán dương Triệu Á Chi đến như thế, không khỏi có cảm giác lâng lâng, vội khoát tay khiêm tốn nói: “Làm gì có! Mặc dù ta đẹp trai thật, vợ của ta khi còn trẻ cũng rất xinh đẹp, đồng thời chúng ta còn làm rất tốt phương diện giáo dục, nhưng A Chi vẫn còn phải bồi dưỡng nhiều hơn. Bây giờ con bé không thích học cho lắm, chỉ muốn tìm công việc sau khi tốt nghiệp.”

Hết chương 567.
Bình Luận (0)
Comment