Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 570 - Chương 570. Hỡi Thế Gian Tình Là Gì?

Chương 570. Hỡi thế gian tình là gì?
Chương 570. Hỡi thế gian tình là gì?

“Only you can take me to Tây Thiên.”

“Only you có thể giết thủy quái.”

“Only you có thể bảo vệ ta.”

Người ở hiện trường như hóa đá.

Trợn mắt há mồm nhìn lên sân khấu nhìn Hoắc Chấn Đình vẫn còn đang thỏa thích biểu diễn.

Tiếp theo…

“Ha ha ha…”

“Rốt cuộc hắn hát cái gì vậy?”

Mọi người bắt đầu cười vang.

Nhìn Hoắc đại thiếu ôm ghita biểu diễn trên sân khấu, khóe miệng Hà đổ vương giật giật hai lần cố gắng nhịn xuống nhưng cuối cùng lại nhịn không được, chủ yếu là do ca từ của bài hát quá trớn.

Đây hoàn toàn là cải biên từ Tây Du Ký.

Ngay cả Hà đổ vương cũng không để ý đến thân phận mà bật cười, chỉ Hoắc đại thiếu trên sân khấu: “Ngươi… ngươi… “ Hắn cười đến không nói ra lời.

Hà Siêu Anh cũng cười, cười rất vui vẻ.

Nàng nghe lời bài hát rất ngộ, còn có cách diễn khôi hài của Hoắc đại thiếu, nàng cười khanh khách không ngừng.

Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều đắm chìm trong vui thích.

Tiêu công tử cười to nhất. Hoắc thiếu này thật biết đùa. Cái này làm sao có thể so sánh với hắn được chứ? Hắn vừa uống nước, vẻ mặt vừa hiện lên sự khinh thường.

Mãi cho đến khi Hoắc đại thiếu đàn ghita hát xong ca khúc cổ quái.

Người có mặt tại hiện trường đã cười đến ngửa trước ngửa sau.

“Bài hát này như trò đùa.”

“Ha ha ha.”

“Đúng vậy, chưa từng nghe qua ca khúc nào thú vị như thế.”

“Tác giả bài hát nguyên bản đoán chừng sẽ bị tức chết.”

Nghe những đánh giá này, Hoắc đại thiếu đứng trên sân khấu không biết làm sao.

Lúc này, Thạch Chí Kiên bước lên sân khấu, chậm rãi cầm micro, sau đó nói một câu: “Hỏi thế gian tình là gì?”

“Người nào cũng hát những bài hát nhẹ nhàng. Nhưng để cho người mình thích được vui vẻ, dám hát bài hát dở như thế, thử hỏi thế gian này có mấy người?”

Lập tức toàn trường im lặng.

Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ câu nói của Thạch Chí Kiên.

Đúng vậy, trên đời này có rất nhiều nữ nhân đồng ý làm xấu vì người mình yêu, nhưng có mấy ai chịu đóng vai xấu cho người mình yêu?

Trên đời này có quá nhiều kẻ sĩ chết vì tri kỷ, như vậy có mấy dũng sĩ dám vì tri kỷ mà sống sót?

Ai cũng thích sự ngăn nắp xinh đẹp.

Nhưng không ai để ý đến mặt ảm đạm và xấu xí lại là mặt khó làm nhất.

Hoắc đại thiếu ôm ghita, ngây ra trên sân khấu.

Nhìn giống đồ ngốc.

Vì yêu mà dũng cảm đóng vai xấu xí, giả ngu ngốc.

So với bản tình ca của Tiêu công tử, bài hát của hắn chính xác rất dở.

Nhưng hắn đã làm cho Hà Siêu Anh cười, cười đến vui vẻ, xán lạn như vậy.

Hà đổ vương thở dài nhìn con gái.

Hà Siêu Anh vẫn còn cười.

Bỗng nhiên nàng vừa cười vừa khóc. Ban đầu là giọng còn thút thít, sau đó là gào khóc lên.

Nàng vừa khóc vừa nói với Hoắc đại thiếu: “Ngươi đúng là ngu ngốc mà.”

Trên sân khấu, Hoắc thiếu lại gãi đầu, cười rất vui vẻ.

Vũ hội du thuyền kết thúc.

Thạch Chí Kiên về nhà ngay trong đêm. Vừa vào đến nhà, hắn chợt nhớ đến sáng nay Nhiếp Vịnh Đàn hỏi hắn tối nay có sang không, vì thế Thạch Chí Kiên âm thầm chuẩn bị lẻn sang đó.

Lúc này, cửa phòng nhà hắn mở ra.

Gâu gâu gâu.

Con chó đen nhỏ chạy ra, vẫy đuôi le lưỡi vây quanh Thạch Chí Kiên.

Thạch Ngọc Phượng bưng nước rửa chân ra, nhìn thấy Thạch Chí Kiên, nàng không khỏi kinh ngạc: “Ngươi làm cái gì thế?”

“Ta chẳng làm gì cả.” Thạch Chí Kiên tằng hắng một cái, cố ý lớn tiếng nói: “Lương phong hữu tín thu nguyệt vô biên. Đêm nay sợ gối đầu một mình khó ngủ.”

Thạch Ngọc Phượng nguýt hắn một cái: “Ngươi có bệnh à, lớn tiếng như vậy làm gì? Nhiếp tiểu thư đi ngủ sớm, bị ngươi đánh thức thì làm sao bây giờ?”

Thạch Chí Kiên nhún vai bước vào nhà.

Thạch Ngọc Phượng tránh đường: “Ngươi lại uống rượu nữa sao? Về sau ngươi uống ít một chút. Nhìn ngươi còn ra thể thống gì nữa? Có cần rửa chân hay không, nước này của ta còn dùng được này.”

Bịch một tiếng, Thạch Chí Kiên ngã chổng vó nằm trên giường, thầm nghĩ Nhiếp Vịnh Đàn bên kia đoán chừng cũng giống như hắn, gối đầu một mình khó ngủ.

Thạch Chí Kiên nghiêng người ôm gối, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Hắn cảm thấy hôm nay thu hoạch rất lớn, nhất là hắn quen được đại minh tinh trong tương lai Triệu Á Chi, xem như tăng thêm một tiềm lực cho Gia Hòa, còn có hắn và Hoắc đại thiếu và Từ tam thiếu, còn có…

Thạch Chí Kiên lẩm bẩm trong lòng, tinh thần mệt mỏi, bất giác ngủ thiếp đi.

Phòng bên cạnh.

Nhiếp Vịnh Đàn cũng ôm gối đầu, lăn lộn khó ngủ trên giường.

Vừa rồi nàng nghe thấy Thạch Chí Kiên trở về, trong lòng không khỏi vui vẻ, thầm suy nghĩ lát nữa phải làm bộ đang ngủ say. Nàng nhất định phải tỏ vẻ thận trọng mới được.

Nhưng sau đó nàng nghe được giọng của Thạch Ngọc Phượng, còn có âm thanh Thạch Chí Kiên bị quát lớn.

Nhiếp Vịnh Đàn biết đêm nay không được rồi.

“Haiz.” Nàng lại thở dài, nhớ đến thân thế phiêu bạt của nàng, âm thầm thương cảm.

Cũng không biết gia gia mà nàng chưa từng gặp mặt còn sống hay không? Cũng không biết hắn có đi tìm nàng hay không? Bây giờ nàng cảm thấy rất cô đơn, cần có người làm bạn.

Haiz.

Nàng lại thở dài thêm tiếng nữa.

Hết chương 570.
Bình Luận (0)
Comment