Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 571 - Chương 571. Ngày Tuyên Chiến

Chương 571. Ngày tuyên chiến
Chương 571. Ngày tuyên chiến

Sáng sớm.

Thạch Chí Kiên ngáp một cái, mơ màng tỉnh dậy rồi lại vô thức ôm Nhiếp Vịnh Đàn bên cạnh, kết quả hắn sờ soạng không thấy ai cả.

Thạch Chí Kiên mở mắt ra, phát hiện vừa rồi là hắn nằm mơ, không có ai bên cạnh cả.

“Đúng là ngày suy nghĩ đêm mơ mà.” Thạch Chí Kiên ngồi dậy. Khi bản thân tỉnh táo một chút, hắn mới đứng dậy vén rèm cửa sổ, chống nạnh nhìn ra bên ngoài.

Sắc trời bên ngoài đã sáng rõ. Những người bán hàng rong đã bắt đầu bày hàng. Hắn nhìn đồng hồ báo thức với con gà đang mổ cơm trên đầu giường, đã gần tám giờ rồi.

Thạch Chí Kiên vặn vẹo cơ thể, vận động cơ thể đã cứng ngắc sau một đêm.

Con chó đen nhỏ lại gâu gâu chạy đến. Thạch Chí Kiên mắng nó: “Cũng tại ngươi hết, làm hỏng chuyện tốt tối hôm qua của ta.”

Con chó đen nhỏ dường như nghe hiểu, ánh mắt ủy khuất sủa gâu gâu vài tiếng với Thạch Chí Kiên.

Bảo Nhi cầm bảo kiếm chạy đến: “Cậu út ăn của ta một kiếm.” Cô bé lập tức chỉ kiếm về phía Thạch Chí Kiên.

“Đây là chiêu thức mà ta xem được trên tivi tối hôm qua. Cậu út ngươi có sợ hay không?”

“Sợ, ta sợ chết đi được. Không được, ta trúng kiếm rồi.” Thạch Chí Kiên làm ra vẻ chống đỡ không nổi, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo, nằm bịch xuống giường.

“Trước khi chết ta có lời muốn nói, nói cho mẹ của ngươi biết, trứng tráng buổi sáng cho thêm nhiều rau hẹ, bỏ ít muối thôi.” Nói xong, hắn chết không nhắm mắt.

Bảo Nhi cười khanh khách bổ nhào vào ngực Thạch Chí Kiên: “Ngươi gạt ta, ngươi diễn không giống chút nào.”

Thạch Chí Kiên một tay ôm lấy Bảo Nhi: “Ta đã phối hợp với ngươi rồi, còn không giống sao? Làm sao, ngươi hy vọng cậu út của ngươi chết thật à?”

Bảo Nhi lắc đầu: “Không hy vọng. Cậu út chết rồi, ta sẽ rất đau lòng.”

“Đau lòng đến cỡ nào?”

“Ta sẽ khóc.”

“Tại sao khóc?”

“Chính là như vầy nè.” Bảo Anh dùng sức xoa mắt.

“Quá giả.” Thạch Chí Kiên ôm Bảo Nhi ra ngoài: “Về sau đừng múa đao múa kiếm nữa. Nữ hài thì nên thận trọng một chút. Ta tìm thầy dạy âm nhạc cho ngươi được không? Ngươi thấy Nhiếp tỷ tỷ phòng bên cạnh thế nào, để nàng làm cô giáo dạy âm nhạc cho ngươi nhé.”

Quỷ kế của Thạch Chí Kiên còn chưa đạt được, Thạch Ngọc Phượng đang loay hoay làm bữa sáng đã xen vào: “Nhiếp tiểu thư rất bận ở vũ trường, làm gì có thời gian mà dạy Bảo Nhi?”

“Chị, ngươi đừng xem thường Nhiếp tiểu thư chứ.” Thạch Chí Kiên đặt Bảo Nhi ngồi xuống cạnh bàn ăn, còn mình thì kéo một cái ghế ngồi xuống: “Mặc dù người ta làm việc ở vũ trường, nhưng người ta là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”

“Nàng có tanh hôi hay không làm sao ngươi biết? Ngươi thử qua rồi sao?”

Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa đã thốt lên “ta đã thử qua”, nhưng cũng may hắn kịp thời phanh lại: “Khụ khụ, ngươi coi lời của ngươi kìa. Người ta là nữ hài trong sạch mà.”

“Ngươi cũng biết người ta trong sạch sao? Vậy sau này ngươi bớt dạo qua dạo lại trước cửa phòng người ta đi.” Thạch Ngọc Phượng bày chén đũa xong, quay sang thấy Thạch Chí Kiên đang định cầm đũa, lập tức quát lớn: “Đi rửa tay đi.”

Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ đành phải đứng dậy, dùng tay bốc một miếng trứng tráng trên bàn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Ta đi rửa mặt.”

Róc rách.

Tiếng vòi nước chảy ngoài hành lang.

Nhiếp Vịnh Đàn đang chảy đầu trước gương, nhìn thấy Thạch Chí Kiên bước đến, gương mặt của nàng không khỏi đỏ lên. Nàng không muốn nói nhưng lại không nhịn được mà nói: “Tại sao tối hôm qua ngươi không đến?”

Thạch Chí Kiên vội giải thích: “Muộn quá rồi, ta sợ quấy rầy ngươi.”

Nhiếp Vịnh Đàn lườm hắn một cái: “Xạo, ta nghe thấy rồi, lén lén lút lút.”

Thạch Chí Kiên ưỡn ngực nói: “Ai nói ta lén lút? Nào, để ta giúp ngươi chải tóc.” Nói xong, hắn đoạt lấy cây lược gỗ của Nhiếp Vịnh Đàn, giúp nàng chải mái tóc đen nhánh.

Nhiếp Vịnh Đàn không ngờ hắn to gan như vậy, lại càng thẹn thùng.

Thạch Chí Kiên vừa chải vừa nói: “Sao, ta đã đủ thành ý chưa?”

“Ngươi làm như thế nhất định không có ý tốt.” Nhiếp Vịnh Đàn biết cách làm người của Thạch Chí Kiên. Khi hắn xum xoe như vậy, hắn nhất định có việc cầu người.

“Đúng là đã bị ngươi đoán đúng rồi. Công ty Gia Hòa của ta, cũng là công ty điện ảnh dưới lầu lúc trước đó, bộ phim mới Thần Thoại của chúng ta sắp được trình chiếu. Ca khúc Thần Thoại Xinh Đẹp ngươi hát không tệ. Cho nên ta cũng muốn ngươi hát ca khúc chủ đề của phim. Thế nào, ngươi có suy tính một chút không?”

Nhiếp Vịnh Đàn mở to mắt, trừng Thạch Chí Kiên: “Ngươi không sợ công việc ở vũ trường của ta sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bộ phim này của ngươi sao?”

“Không sợ. Ngươi xinh đẹp, giọng hát lại hay. Đến lúc đó chấn động toàn trường, ta bảo đảm kiếm bộn.”

“Vậy là được rồi, ta đồng ý với ngươi.”

“Thật sao?” Thạch Chí Kiên vui mừng nói: “Quá tốt rồi. Nào, để ta giúp ngươi chải tóc, giống như Sadako vậy.”

Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, bộ phim Thần Thoại công chiếu không chỉ đơn thuần là bộ phim đầu tiên của công ty Gia Hòa sau khi thành lập mà còn là điểm nhấn quan trọng giúp cho Thạch Chí Kiên hắn bước chân vào lĩnh vực bất động sản.

Bởi vì trong kế hoạch của Thạch Chí Kiên, ngày công chiếu bộ phim Thần Thoại cũng là ngày Thạch Chí Kiên hắn tuyên bố tiến quân vào ngành bất động sản.

Hết chương 571.
Bình Luận (0)
Comment