Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 572 - Chương 572. Đây Là Café, Không Phải Trà

Chương 572. Đây là café, không phải trà
Chương 572. Đây là café, không phải trà

Vội vàng ăn sáng xong, Thạch Chí Kiên lái xe đến công ty Thần Thoại.

Trong khoảng thời gian này, Thạch Chí Kiên bởi vì bận rộn nên thường xuyên trốn việc. Đi làm đúng giờ như bây giờ thật sự rất hiếm thấy.

Ngoài ra, Thạch Chí Kiên cũng nói được là làm được, giao toàn bộ quyền quản lý công ty cho phó giám đốc Lưu Giám Hùng. Nói một cách chính xác là giao tất cả những công việc bẩn thỉu và cực nhọc cho hắn làm.

Ban đầu, Lưu Giám Hùng còn dã tâm bừng bừng, cảm thấy có thể thi triển tài hoa, mở ra khát vọng. Nhất thời hắn mới phát hiện, quyền cao chức lớn không phải dành cho người làm.

Chẳng những nhà máy Nguyên Lãng, nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua, nhà xưởng Thạch Giáp Vĩ, mà còn có nhà hàng lẩu Hải Lí Lao, thương hội Alibaba, chuyển phát nhanh Thuận Phong, tất cả đều phải qua tay của hắn.

“Giám đốc Lưu, nhà máy Nguyên Lãng có công nhân bị bệnh nên nghỉ việc.”

“Giám đốc Lưu, kỹ thuật nhà máy vịnh Thổ Qua xuất hiện trục trặc kỹ thuật.”

“Giám đốc Lưu, bên nhà hàng lẩu yêu cầu tăng cường cung cấp nước ngọt và mì tôm.”

Trong khoảng thời gian này, Lưu Giám Hùng quả nhiên mệt muốn chết.

Chuyện nào cũng phải cần đến hắn giải quyết.

Mới một ngày không gặp, một tiểu tử vốn tinh thần phấn chấn đã trở thành một lão nhân râu ria xồm xoàm, uống nước không ngon, ăn cơm không vô.

Nhìn Lưu Giám Hùng như vậy, Thạch Chí Kiên không khỏi sinh lòng cảm khái. Khi giao lại quyền hành, hắn quên nói cho Lưu Giám Hùng biết, Người Nhện kiếp trước đã có một câu nói rất kinh điển: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng lớn.”

Trên thực tế, Thạch Chí Kiên biết rõ đây là căn bệnh chung của người trẻ tuổi khi lên nắm quyền.

Nói chính xác là căn bệnh Gia Cát Lượng.

Năm đó, Gia Cát đại gia anh minh thần võ, nhưng bởi vì nắm hết quyền hành, chuyện lớn nhỏ gì cũng nhúng tay vào, cuối cùng chết vì kiệt sức.

Thạch Chí Kiên giao ra quyền hành, tập trung toàn bộ tinh thần vào kế hoạch bất động sản.

Khi hắn đang tập trung làm bản kế hoạch để chuẩn bị gặp Hoắc lão đại.

Cộc cộc cộc.

Có người gõ cửa.

Một người lớn giọng nói: “Kiên ca, có phải ngươi điều ta đi giúp cái tên khốn Hồ Tuấn Tài kia không?”

Hồ Tu Dũng nổi giận đùng đùng tiến vào.

Thạch Chí Kiên buông cây bút máy trong tay, ngẩng đầu nhìn Hồ Tu Dũng.

Hồ Tu Dũng vốn đang rất tức giận, kìm nén một bụng muốn hỏi Thạch Chí Kiên, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng của đối phương, hắn lập tức mềm nhũn, gãi đầu nói: “Ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.”

Thạch Chí Kiên chỉ vào ghế sofa đối diện: “Ngồi đi.”

Hồ Tu Dũng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.

Tô Ấu Vi tiến vào: “Xin lỗi, Thạch tiên sinh. Dũng ca nhất định phải vào, ta…”

Thạch Chí Kiên khoát tay nói: “Không sao đâu, ngươi mang hai ly nước vào đây. Dũng ca không quen uống café.”

Chờ Tô Ấu Vi bước ra xong, Thạch Chí Kiên mới ung dung bước đến trước mặt Hồ Tu Dũng, ngồi xuống đối diện hắn.

“Có chuyện gì, ngươi hỏi đi.”

“Khụ khụ, vì sao ngươi lại điều ta đi giúp đỡ Hồ Tuấn Tài chứ?” Hồ Tu Dũng lấy hết dũng khí: “Ngươi biết tên kia đáng ghét, làm việc chung với hắn, sớm muộn gì ta cũng bị hắn tức chết mà.”

“Cũng bởi vì cái này?”

“Ơ, đương nhiên rồi.”

Lúc này, Tô Ấu Vi mang nước vào, đặt trước mặt mỗi người một tách.

Thạch Chí Kiên nói với Tô Ấu Vi: “Cảm ơn.”

Trong khoảng thời gian này, Tô Ấu Vi vừa đi theo Kim Bàn Tính học tập công việc kế toàn vừa làm thư ký cho hắn, rất vất vả.

Hồ Tu Dũng nhe răng mỉm cười với Tô Ấu Vi. Khi còn ở nhà máy mì Nguyên Lãng, hắn rất thích nữ hài thông minh lanh lợi nhưng lại đơn thuần này. Lần nào nhìn thấy nàng, hắn đều bị cảm giác ngây thơ của nàng tẩy lễ, rất dễ chịu.

Chờ Tô Ấu Vi ra ngoài lần nữa, Thạch Chí Kiên chỉ vào tách trà: “Uống trà đi.”

Hồ Tu Dũng nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

Phụt.

Thiếu chút nữa phun thứ nước trong miệng ra ngoài.

Hồ Tu Dũng mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “Đây là café, không phải trà.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, dùng tay xoay xoay cái tách: “Cái tách vẫn là cái tách, còn bên trong rốt cuộc là gì đều do ta quyết định.”

Hồ Tu Dũng nghe xong, không khỏi hiểu ra.

Thạch Chí Kiên ngẩng đầu nhìn Hồ Tu Dũng: “Có đôi khi uống trà nhiều quá, thay đổi khẩu vị cũng tốt mà. Còn uống café với ai thoải mái, với ai không thoải mái đều không phải do ngươi quyết định mà là công ty có cần hay không. Dũng ca, ngươi là người thông minh. Mặc dù trước kia ngươi lăn lộn giang hồ nhưng ta vẫn luôn coi trọng ngươi.”

Hồ Tu Dũng thở dài: “Nhưng Hồ Tuấn Tài…”

“Ta biết hắn có rất nhiều bệnh vặt, cho nên hắn mới cần ngươi bên cạnh. Ngươi ở bên cạnh hắn, ta yên tâm hơn.”

Thạch Chí Kiên cố ý nhấn mạnh ba chữ “ta yên tâm”.

Ánh mắt của Hồ Tu Dũng sáng lên như đèn pha, vỗ đùi nói: “Ta hiểu rồi, Kiên ca.”

“Ngươi hiểu được thì tốt, mau đi làm việc đi, đừng hở một chút là xông vào. Tốt xấu gì bây giờ ngươi cũng là người có thân phận, có địa vị. Sau này, nếu có chuyện gì, ngươi cứ trực tiếp gọi điện thoại là được.”

“Ta hiểu rồi, cảm ơn Kiên ca.” Hồ Tu Dũng mừng khấp khởi đứng dậy.

Ban đầu, khi nghe nói Thạch Chí Kiên điều hắn đến làm vệ sĩ bên cạnh Hồ Tuấn Tài, hắn chết cũng không muốn. Bây giờ hắn mới hiểu thì ra Kiên ca có thâm ý, bảo hắn giám sát tên khốn Hồ Tuấn Tài.

Cũng đúng, mặc dù Hồ Tuấn Tài là luật sư nhưng bộ dạng hèn mọn, nhìn giống như trộm. Không có hắn giám sát, lần này không biết Hồ Tuấn Tài mò được bao nhiêu chỗ tốt từ Vĩnh Khang nữa.

Kiên ca nghĩ thật chu đáo, ta phải nhẫn nhục hoàn thành mới được.

Hết chương 572.
Bình Luận (0)
Comment