Hồ Tu Dũng rời khỏi văn phòng của Thạch Chí Kiên, khi ra cửa thiếu chút nữa đụng phải Tô Ấu Vi.
Tô Ấu Vi kinh ngạc nhìn Hồ Tu Dũng. Khi đến, hắn còn nổi giận đùng đùng, tại sao bây giờ lại vui tươi hớn hở như vậy?
Thạch Chí Kiên bưng tách café đang định uống, lúc này điện thoại trên bàn hắn vang lên.
Tô Ấu Vi giúp hắn nghe điện thoại, sau đó nói với hắn: “Là Hoắc đại thiếu, hắn nói cảm ơn bài hát mà ngươi giúp hắn sáng tác. Ngoài ra, hắn đã sắp xếp xong xuôi, tối nay mời ngươi đến Hoắc gia dùng cơm.”
“Được.” Thạch Chí Kiên uống sạch tách café trong tay.
…
Buổi tối.
Trần Huy Mẫn lái chiếc Bentley màu đen chở Thạch Chí Kiên đến biệt thự Hoắc thị.
Sau khi lên xe, Thạch Chí Kiên không nói một câu, biểu hiện rất im lặng.
Điều này khiến cho tài xế Trần Huy Mẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cảm giác chuyện tối nay nhất định rất quan trọng. Bằng không, Thạch tiên sinh sẽ không có thái độ như vậy.
Trước đây, Thạch Chí Kiên rất thích nói chuyện phiếm trên xe với hắn.
Trần Huy Mẫn cũng thích kể chuyện trong nhà của mình, nói cha của hắn bán cá viên chiên, hắn còn có em trai em gái, tất cả đều rất nghịch ngợm, thích ăn những món bánh mà Thạch tiên sinh hay gói về cho bọn hắn.
Bây giờ, Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ nên diễn tuồng vui khi gặp Hoắc lão đại tối nay như thế nào, phải phát huy nhân vật của hắn ra sao mới có thể khiến cho Hoắc lão đại đối với hắn lau mắt mà nhìn rồi chịu bỏ tiền ra.
Giống như Lý Giai Thành và hội trưởng Liêu đã từng nói, làm ăn ở Hồng Kông không đơn giản. Các mối quan hệ, bối cảnh rất quan trọng.
Nếu ngành bất động sản Hồng Kông không rơi vào tình trạng ế ẩm như hiện nay, những người trẻ như Thạch Chí Kiên sở hữu ba nghìn mẫu đất đã sớm bị đám cá sấu bất động sản xé ăn hết rồi.
Một câu.
Bất động sản chính là đầm cá sấu.
…
Dựa theo lộ trình, Trần Huy Mẫn chở Thạch Chí Kiên đến khu biệt thự sườn núi.
Thạch Chí Kiên từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự trước mặt, khí thế bất phàm, phi thường ngoạn mục.
Có thể nói, so với những căn biệt thự sườn núi khác, biệt thự như nhà họ Hoắc chỉ đếm được một hai.
Thạch Chí Kiên vừa đến cổng, một lão giả mặc trường sam màu xanh bước ra đón.
“Xin chào, Thạch tiên sinh phải không? Ta là quản gia A Tài của nhà họ Hoắc.”
“Thì ra là Tài thúc, xin chào.” Thạch Chí Kiên lịch sự chào lại.
“Lão gia đang đợi ngươi ở nhà ăn. Tối nay có món cá hấp.”
Tài thúc cũng rất khách sáo. Người có thể được mời đến nhà họ Hoắc dùng cơm không nhiều. Người trẻ tuổi tài cao như Thạch Chí Kiên lại càng hiếm thấy.
Thạch Chí Kiên đi theo Tài thúc dọc theo con đường rải sỏi trong vườn, chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng khách, một người giúp việc với mái tóc tết dài đi tới, mang dép cho Thạch Chí Kiên mang vào.
Thạch Chí Kiên đổi dép lê, lúc này hắn mới khách sáo bước vào nhà ăn của nhà họ Hoắc.
Nhà ăn có một người hầu, trong tay cầm chai cồn khử khuẩn, nói với Thạch Chí Kiên: “Thật ngại quá, tiên sinh, gần đây sức khỏe của lão gia không được thoải mái. Cho nên…”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, chủ động đưa tay ra: “Phun nhiều cho ta một chút.”
Người hầu kia không khỏi giật mình.
Từ lúc lão gia ra lệnh phải khử trùng, rất nhiều người đều không thích, đến nhà họ Hoắc làm khách cũng cảm thấy phiền phức. Người giống như Thạch Chí Kiên thật sự hiếm thấy.
Người hầu làm sao biết kiếp trước Thạch Chí Kiên đã trải qua mấy lần phòng chống dịch, vô cùng quan tâm đến mấy chuyện cảm cúm. Nhà họ Hoắc coi trọng như vậy, hắn lại càng cảm thấy an toàn.
Người hầu phun cồn vào hai tay của Thạch Chí Kiên, sau đó đưa khăn tay đến để hắn lau.
Thạch Chí Kiên chủ động quay qua một vòng, để người hầu phun vào người hắn.
Lúc này, đừng nói người hầu, ngay cả Hoắc lão đại và Hoắc Chấn Đình đang ngồi trong nhà ăn cũng phải kinh ngạc nhìn hắn.
“A Đình, người bạn này của ngươi… ừm, rất thú vị.”
“Đúng vậy, đúng vậy, rất thú vị.” Hoắc Chấn Đình không biết nên nói cái gì.
Trước kia, mỗi lần khách đến nhà, nói hết lời mới chịu phun cồn khử trùng. A Kiên này ngược lại còn sợ khử trùng không sạch, còn xịt lên người? Quá ngon rồi.
“A Kiên, ở đây.” Hoắc đại thiếu đứng dậy hô to với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên vội vàng bước đến. Đầu tiên, hắn cúi chào Hoắc lão đại đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn ăn: “Xin chào Hoắc bá bá.”
“Được rồi, không cần khách sáo.” Hoắc lão đại nói.
Lúc này, Thạch Chí Kiên mới ngẩng đầu nhìn Hoắc lão đại trước mặt.
Chỉ thấy Hoắc lão đại trước mặt khoảng bốn tám bốn chín tuổi, dáng người gầy gò. Mặc dù gần đây hắn bị cảm mạo, nói chuyện không lưu loát nhưng hai mắt có thần. Nhất là khi nhìn hắn, hai con mắt của đối phương giống như chim ưng, xuyên thấu nội tâm.
Khi Thạch Chí Kiên dò xét Hoắc lão đại, Hoắc lão đại cũng đánh giá Thạch Chí Kiên. Chưa đến hai mươi tuổi, đẹp trai, trên người có một khí chất rất đặc biệt, hành động lại càng không kiêu ngạo không tự ti.
“Ngươi là Thạch Chí Kiên Thạch tiên sinh? Ta nghe A Đình nhắc về ngươi nhiều lần. Lần này ta mời ngươi đến nhà ăn cơm, cũng không có món gì ngon chiêu đãi, có gì mong ngươi thông cảm.” Nói xong, Hoắc lão đại chỉ vào cái ghế đối diện, ho khan vài tiếng, vội lấy khăn tay ra che miệng lại.
Hoắc đại thiếu nhìn thấy, vừa vuốt lưng cho Hoắc lão đại vừa dặn dò quản gia Tài thúc: “Ngươi cho người mang thêm một bộ bát đũa đến nhé.”
Thạch Chí Kiên ngồi xuống vị trí mà Hoắc lão đại đã chỉ, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn đối phương.
Rất nhanh có người mang đến cho hắn một bộ bát đũa bằng sứ, đặt trước mặt hắn.