Hoắc lão đại ho khan vài tiếng, lúc này mới khoát tay bảo Hoắc Chấn Đình không cần lo lắng. Hắn ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh nhìn còn rất trẻ. Xin hỏi nguyên quán của ngươi ở đâu?” “Ta là người Phiên Ngung.” Thạch Chí Kiên không chút do dự trả lời.
Hoắc lão đại khẽ giật mình rồi gật đầu: “Không ngờ chúng ta lại là đồng hương. Ta cũng là người Phiên Ngung.”
“Thật sao?” Thạch Chí Kiên làm ra vẻ vui mừng: “Ta cũng không nghĩ ta và ngươi lại là đồng hương, đúng là làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.”
Nguyên quán của Thạch Chí Kiên có thể nói là “biến hóa đa đoan”. Lúc thì người Chiết Giang, người Triêu Châu, ngay cả người Thượng Hải hắn cũng đã làm qua.
Người ta không ngại có nhiều kỹ năng mà.
Nguyên quán là chuyện rất dễ làm.
“Hoắc bá bá, ta rất kính trọng ngươi, ngươi không cần khách sáo như vậy. Ngươi cứ gọi ta là A Kiên hoặc Kiên tử. Hai chữ tiên sinh ta gánh không nổi.” Thạch Chí Kiên thoáng cúi đầu, giọng điệu khiêm tốn nói với Hoắc lão đại.
Lời nói này của Thạch Chí Kiên đúng là giọt nước không lọt. Nếu hai người đã là đồng hương, mấy chữ Hoắc bá bá mà Thạch Chí Kiên gọi lại càng thân thiết hơn.
Ngoài ra, thân phận của Hoắc lão đại còn đó. Thạch Chí Kiên chẳng những là đồng hương với hắn mà còn là bạn tốt của Hoắc thiếu. Như vậy, Hoắc lão đại gọi hắn là A Kiên hoặc Kiên tử cũng hợp tình hợp lý.
“Người Phiên Ngung chúng ta toàn là nhân tài.” Hoắc lão đại gật đầu, cảm thấy Thạch Chí Kiên rất có lễ phép, cũng biết cách kết giao.
“Được rồi, ta nghe A Đình nói qua ngươi giúp hắn không ít. Hắn cũng nên giúp ngươi. Cho nên ta mời ngươi đến đây uống canh.”
Hoắc lão đại cố tình không nhắc đến chuyện khai thác bất động sản Thuyên Loan. Hắn ngược lại muốn xem xem người trẻ tuổi như Thạch Chí Kiên có duy trì được bình tĩnh hay không.
Lịch sự, biết cách ăn nói thì có.
Nhưng muốn trở thành nhân tài chân chính, nhất định phải biết kiên nhẫn.
Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, rất khó làm được, nhất là đối phương là những hậu sinh tâm cao khí ngạo. Rất nhiều người không làm được chữ này.
Người làm nhà họ Hoắc mang canh đã nấu lên, là quy cách “cá hấp” cao nhất mà Hoắc lão đại chiêu đãi khách.
Rất nhiều người đều cho rằng nhà đại phú đại quý như Hoắc lão đại, món ăn nhất định phải là bào ngư vi cá, làm sao biết Hoắc lão đại xuất thân nghèo khó, lúc nào cũng đề cao tiết kiệm. Vì thế, thức ăn ngày thường cũng rất thanh đạm.
Đối với Hoắc lão đại mà nói, thức ăn thì cũng chỉ dùng để ăn, có thể nhét đầy cái bao tử là được, không cần phải xa xỉ. Nếu có tiền nhàn rỗi, chi bằng mang đi đầu tư hoặc quyên góp cho người nghèo thì hay hơn.
Xét theo một ý nghĩa nào đó, Hoắc lão đại quả nhiên đã làm được câu “giàu thì cứu tế thiên hạ”.
Cho nên, tiêu chuẩn cao nhất khi tiếp đãi khách của nhà họ Hoắc là món cá hấp.
Nhìn cá hấp được mang lên, Hoắc lão đại nói: “A Kiên, ngươi đừng chê nhé. Khi còn trẻ ta thích nhất là món này. Mỗi lần đi biển hoặc làm chuyện lớn, ta đều nhờ mẹ nấu món ăn này. Cá hấp là cá phát tài. Sóng to gió lớn, phát tài thịnh vượng.”
Người hầu nhà họ Hoắc mang đến cho Thạch Chí Kiên một chung canh cá được đậy kỹ, sau đó sắp xếp vài món ăn kèm tinh xảo thành hình cánh hoa, đặt lên bàn ăn rồi cúi chào lui ra ngoài.
Thạch Chí Kiên nói với người làm mang canh lên: “Cảm ơn.”
Sau đó hắn mới nhìn Hoắc lão đại: “Hoắc bá bá, ta có nghe qua những sự tích anh hùng của ngươi. Nhưng trong mắt của ta, cá phát tài tối nay đặc biệt hợp với tình hình.”
…
Cá phát tài tối nay rất hợp với tình huống?
“Ồ, ngươi nói rõ hơn có được không?”
Hoắc lão đại còn chưa lên tiếng, Hoắc đại thiếu đã không nhịn được tò mò.
Hoắc lão đại nghe Thạch Chí Kiên nói xong, lập tức biết hắn muốn nói cái gì. Tám chín chục phần trăm là về khai thác bất động sản.
Người trẻ tuổi, tự cho mình có chút khôn vặt thì không chịu ngồi yên.
Hoắc đại thiếu cũng cho rằng Thạch Chí Kiên sẽ nói về chuyện khai thác bất động sản ở Thuyên Loan, vì thế hắn mới ướm lời như vậy.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Chỉ dùng miệng nói là không được. Chi bằng Hoắc bá bá xem qua bản kế hoạch còn sắc bén hơn cả cá phát tài của ta trước.”
Khi nói, Thạch Chí Kiên lập tức mang ra “đại sát khí” mà hắn đã chuẩn bị cả ngày ra.
Người làm bên cạnh vô cùng cung kính tiếp nhận bản kế hoạch trong tay Thạch Chí Kiên, rồi bước đến trước mặt Hoắc lão đại, hai tay đưa lên.
Hoắc lão đại muốn bật cười, trong lòng suy đoán bản kế hoạch này là quy hoạch cụ thể của khai thác bất động sản Thuyên Loan.
Hoắc đại thiếu đã xem bản kế hoạch lần trước Thạch Chí Kiên đưa cho, không ngờ hôm nay Thạch Chí Kiên lại ra sức làm một bản mới. Hắn cảm thấy tò mò, cũng muốn xem thử bản kế hoạch lần này có gì khác so với lần trước.
Hoắc lão đại ung dung mở bản kế hoạch rồi đặt nó lên bàn để xem.
Ban đầu, nét mặt của hắn vẫn còn bình tĩnh, thậm chí còn có sự khinh thường.
Nhưng bỗng nhiên ánh mắt của hắn mở to, khó tin nhìn bản kế hoạch trong tay.
“Không thể nào?” Hoắc đại thiếu cũng không giữ được bình tĩnh, kinh ngạc thốt lên.
Những người làm đang hầu hạ ăn cơm bên cạnh sinh lòng hiếu kỳ, không rõ trên bản kế hoạch viết cái gì, tại sao lão gia và đại thiếu gia lại kinh ngạc như thế?
Một lát sau, Hoắc lão đại mới thở ra một hơi, đưa bản kế hoạch trong tay cho Hoắc đại thiếu, sau đó hắn quay sang nhìn Thạch Chí Kiên, biểu hiện cổ quái: “Những gì ngươi viết trên này là thật?”
“Thiên chân vạn xác.”
“Tại sao ngươi muốn làm như vậy?”
‘Bởi vì ta là người Trung Quốc.”