Hoắc lão đại mỉm cười. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nhìn Thạch Chí Kiên đến thuận mắt như vậy.
Lúc này, Hoắc đại thiếu còn cẩn thận lật xem bản kế hoạch, chỉ thấy trên bản kế hoạch có một hàng chữ lớn, Phòng chống dịch cúm Hồng Kông.
Không sai.
Bản kế hoạch này của Thạch Chí Kiên không liên quan gì đến việc khai thác bất động sản Thuyên Loan, mà là kế hoạch chi tiết về phòng chống dịch cúm ở Hồng Kông dựa trên những thông tin mà hắn biết được ở kiếp trước.
Để làm ra được bản kế hoạch này, Thạch Chí Kiên đã hỏi thăm rất nhiều phòng ban có liên quan, bao gồm bộ Y tế và cục Phòng chống dịch bệnh, cũng như nhiều chuyên gia và học giả để truy tìm nguồn gốc và thực hiện các biện pháp phòng ngừa nhằm dập tắt bệnh cúm Hồng Kông trong tương lai này ngay từ trong nôi.
Ban đầu, khi Hoắc lão đại đọc kế hoạch phòng chống dịch bệnh, hắn cho rằng Thạch Chí Kiên đang phóng đại và bịa đặt. Nhưng sau khi đọc xong, hắn lại vô cùng bàng hoàng.
Trong bản kế hoạch, Thạch Chí Kiên trình bày rất rõ ràng, trong cuộc chiến tranh cảm cúm vô hình này trong tương lai, người cuối cùng phải gánh chịu sẽ là những người không có tiền đi khám bác sĩ.
Người giàu có thể thuê bác sĩ, thậm chí cả chuyên gia người nước ngoài giỏi nhất để chữa trị cho bọn hắn, nhưng đối với người nghèo, nhiều người thậm chí còn không đủ ăn, làm sao có tiền chữa bệnh?
Vì vậy, dù đây là một trận cúm không đáng chú ý nhưng kết quả cuối cùng lại là cái chết của nhiều gia đình.
“A Kiên, ngươi muốn ta làm cái gì? Và làm như thế nào?” Giọng điệu của Hoắc lão đại trở nên trịnh trọng. Hắn không còn xem thường người trẻ tuổi này nữa mà coi hắn như một đồng minh.
“Rất đơn giản, ta xuất tiền xuất lực… à, không đúng, ta tạm thời không bỏ tiền ra được bởi vì ta rất thiếu tiền, nhưng ta có thể xuất lực. Cấp dưới của ta có rất nhiều người có thể làm việc, ví dụ như Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng, Hồ Tuấn Tài, còn có rất nhiều anh em bạn bè trên giang hồ. Tất cả bọn hắn đều có thân thể khỏe mạnh, có thể giúp đỡ phát những dược phẩm phòng dịch, còn có khử trùng, hẳn không có vấn đề gì.”
“Ngoài ra, ta còn biết anh em nhà họ Đới rất ưu tú. Cả hai đều có tấm lòng bác ái, nhất là vị tiểu thư Đới Phượng Ny, lại càng thích xem truyện võ hiệp. Đối với những chuyện như giải cứu lê dân khỏi dầu sôi lửa bỏng mà không mưu cầu danh lợi, nàng có thể lao thẳng đến tiền tuyến, can đảm chiến đấu với cảm cúm. Đúng rồi, còn có đại thiếu gia Trang Gia Tuấn nữa. Hắn cũng có thể tham gia một tay. Dựa vào tài hoa của hắn, cảm cúm nhìn thấy hắn nhất định sẽ sợ ngay.”
Hoắc lão đại ho khan vài tiếng: “Hồng Kông còn ai đắc tội với ngươi nữa không? Để ta tập trung bọn hắn lao đến tiền tuyến một lượt luôn.”
Thạch Chí Kiên nở nụ cười xán lạn: “Ta đang kể chuyện cười thôi mà. Vừa nãy biểu hiện của Hoắc bá bá quá nghiêm túc, ta chỉ muốn làm dịu bầu không khí lại mà thôi.”
Sau đó, Thạch Chí Kiên nói về các biện pháp phòng chống dịch bệnh mà hắn suy nghĩ đã lâu.
Đây là những kinh nghiệm có được của những anh hùng ở kiếp trước đã bỏ ra vô số công sức như dùng cồn chống virus, lọc không khí, đeo khẩu trang, đăng ký sức khỏe…
Ban đầu, Hoắc lão đại cho rằng những biện pháp này thật trẻ con, nhưng sau khi xem xét kỹ hơn, hóa ra chúng cực kỳ tinh vi, đặc biệt là thuốc diệt virus bằng cồn, giống như của bác sĩ riêng của hắn là Hunter đặc biệt bào chế để bảo vệ sức khỏe của mọi người trong gia đình nhà họ Hoắc.
Hiện tại, Thạch Chí Kiên chỉ có hơn chứ không có kém, thực hiện các biện pháp chống dịch chi tiết hơn cả bác sĩ Hunter.
Hoắc đại thiếu mở to mắt, có lầm hay không vậy? Không phải muốn phát triển bất động sản sao, tại sao lại biến thành phòng chống dịch rồi?
“Hoắc lão đại, ta là người bất tài, chuyện lớn như vậy cũng không làm được! Ta hy vọng ngươi có thể dùng tài nguyên trong tay mình giúp đỡ người dân nghèo khổ, cứu bọn hắn khỏi dầu sôi lửa bỏng.”
Thạch Chí Kiên biết rất rõ ở kiếp trước, dịch cúm Hồng Kông năm 1968 đã lây nhiễm 15% dân số Hồng Kông, cuối cùng giết chết hơn 60.000 người.
Hoắc lão đại gật đầu: “Có lòng rồi. Ta nhất định sẽ thực hiện.”
Thạch Chí Kiên nhận được câu trả lời thỏa đáng, hắn thở phào một hơi; “Nước nấu cá phát tài, phát tài chân chính không phải nằm ở việc kiếm được bao nhiêu lợi nhuận mà là đạt được bao nhiêu lòng người. Lòng người là tài, kẻ có được nhân tâm sẽ có được thiên hạ.”
…
Thạch Chí Kiên uống xong canh cá, trò chuyện vài câu với cha con của Hoắc lão đại xong thì rời khỏi nhà họ Hoắc.
Khi Hoắc đại thiếu tiễn Thạch Chí Kiên ra về xong quay trở lại, hắn nhìn thấy cha của mình đang cầm bản kế hoạch phòng chống dịch bệnh trong tay đến thất thần.
“A Kiên làm ta thất vọng quá. Tối nay hắn đến đây vốn để trao đổi công tác khai thác bất động sản Thuyên Loan, nhưng không ngờ…”
Hoắc lão đại gấp lại bản kế hoạch trong tay, ngẩng đầu nhìn con trai: “A Đình, có khi ta phải coi trọng ngươi hơn một chút. Không ngờ ngươi có thể làm bạn với một người tài giỏi như thế.”
Khi Hoắc lão đại nói câu nói này, biểu hiện tràn ngập sự tán thưởng.
“Cha, ngươi nói vậy là sao?”
Hoắc lão đại phất tay, để quản gia và người làm bên cạnh rời đi, lúc này hắn mới nhấn mạnh: “Ngươi cho rằng Thạch Chí Kiên không hề nói gì về bất động sản sao?”
“Đúng vậy, nhưng có chuyện gì sao?” Hoắc đại thiếu nghĩ mãi cũng không ra Thạch Chí Kiên có nói qua một câu nào về việc khai thác bất động sản hay không.