“Vậy ta hỏi ngươi một câu, chúng ta xây nhà để làm gì?”
“Đương nhiên là để cho người đến ở.”
“Nếu Hồng Kông bởi vì tình hình dịch bệnh bùng phát, ngươi nói sản nghiệp bất động sản có bị liên lụy hay không?”
“Cái này…” Trong đầu Hoắc đại thiếu lập tức hình dung ra dân số sụt giảm mạnh và tình huống bất động sản bị đóng băng.
“Cho nên, mặc dù tối nay A Kiên không hề nhắc một câu nào đến bất động sản, nhưng lại dùng hành động thực tế cứu giúp dân chúng, cứu giúp ngành bất động sản, cứu vãn kinh tế của Hồng Kông. Không mưu cầu danh lợi cho bản thân, đây chính là đại thiện.”
Hoắc đại thiếu ngẩn cả người.
Hắn cảm giác tư duy của hắn cùng với cha và Thạch Chí Kiên không nằm trên cùng một đường thẳng. Bọn hắn suy nghĩ quá thâm ảo.
Nói chính xác là hắn quá nông cạn.
“Cha, ngươi muốn ta làm thế nào?”
“Ngươi làm như thế nào? Đương nhiên là sóng vai chiến đấu với Thạch Chí Kiên rồi.” Hoắc lão đại mỉm cười nói: “Ban đầu, ta rất muốn giúp đỡ các ngươi một số tiền. Nhưng hắn ưu tú như vậy, ta ngược lại cảm thấy tò mò, nếu không giúp hắn một phân tiền, Thạch Chí Kiên hắn sẽ khai thác bất động sản Thuyên Loan như thế nào.”
…
Trên chiếc xe Bentley.
“Hắt xì.” Thạch Chí Kiên xoa xoa cái mũi, rồi dùng khăn tay để lau.
Không phải ta bị lây bệnh cảm cúm chứ? Không thể nào. Ta chủ động cách xa Hoắc lão đại như vậy mà?
Chẳng lẽ có người tính toán sau lưng ta?
Thạch Chí Kiên vắt hết óc suy nghĩ, hôm nay mình dùng sức quá nhiều sao? Hắn đã tự phong cho mình thành một người lính cứu hỏa chí công vô tư cứu người dân khỏi dầu sôi lửa bỏng, Hoắc lão đại sẽ không nhìn thấu hắn đấy chứ?
Cho dù nhìn thấu thì sao, tất cả đều là việc tốt cả.
Nếu là việc tốt, như vậy hắn cũng đã lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Hoắc lão đại rồi.
Đến lúc đó, hắn sẽ đồng ý gia nhập liên minh khai thác bất động sản của ta, trực tiếp bỏ ra một số tiền lớn, lúc đó ta sẽ gối cao không lo.
Trần Huy Mẫn lái xe đằng trước, xuyên qua kính chiếu hậu thấy Thạch Chí Kiên lúc thì cau mày, lúc thì vẻ mặt buồn thiu, một lát thì mặt mày hớn hở, không khỏi suy đoán Thạch tiên sinh bị sao vậy? Không phải bị trúng tà rồi chứ?
“Huy Mẫn, nhà của ngươi ở đâu?”
“Có gì không, Thạch tiên sinh?”
“Tối nay tâm trạng của ta tốt, ta đưa ngươi về nhà. Đợi lát nữa ta sẽ tự lái xe về.”
“Không cần đâu, Thạch tiên sinh, ta có thể đưa ngươi về rồi ta tự mình về nhà cũng được.”
“Nói nhiều quá. Đi đến phía trước đi. Ngươi không phải nói em trai em gái của ngươi thích ăn bánh gato sao? Ta mua nhiều một chút mang sang đó.”
“Thạch tiên sinh, ngươi khách sáo quá rồi.”
Trần Huy Mẫn nói vậy nhưng lại không thể không dựa theo lời dặn dò của Thạch Chí Kiên đến tiệm bánh gato kiểu Tây, mua ít bánh gato nhỏ đến nhà của hắn.
…
Trần Huy Mẫn ở khu ổ chuột, người ở đó rất ít khi nhìn thấy những chiếc xe sang trọng như vậy.
Trên đường đi, rất nhiều người chỉ trỏ về phía chiếc xe sang, suy đoán người lái xe là ai.
Trần Huy Mẫn nhìn những người bên ngoài, vẻ mặt đắc ý.
Trước đó, hắn đã từng lái chiếc Volkswagen màu đen của Thạch Chí Kiên về. Khi đó, những người xung quanh đã một phen kinh ngạc. Lần này hắn lái chiếc Bentley, hiệu quả có thể nói là gấp đôi lần trước.
Trước sạp bán cá viên chiên của Trần Ký.
Trần lão cha đang nấu cá viên. Đối thủ cũ của Trần Huy Mẫn là Quỷ Thiêm của Hòa Ký đang gây chuyện ở đây.
“Trần lão cha, lần trước con của ngươi là Trần Huy Mẫn đánh ta bị thương, khiến cho ta phải nằm viện nửa tháng. Ngươi nói tiền thuốc men đó nên tính như thế nào?”
“Đúng vậy, Quỷ Thiêm ca của chúng ta nằm viện chịu không ít khổ, tốn không ít tiền.” Ba tên đàn em lắc đầu rung chân, gương mặt phách lối phụ họa theo.
Trần lão cha nhìn cũng không thèm nhìn bốn tên lưu manh. Hắn quay sang nói với Trần tiểu muội đang làm bài tập dưới ánh đèn dầu đối diện: “Ngươi đừng làm bài tập nữa, tránh xa một chút. Lại có người muốn phá gian hàng của chúng ta.”
“Lão quỷ ngươi đúng là thông minh. Chúng ta còn chưa ra tay, ngươi đã biết chúng ta muốn phá sạp hàng của ngươi.”
Trong lúc Quỷ Thiêm đang định cho đàn em ra tay.
“Quỷ ca, ngươi nhìn đi, có xe ô tô đang chạy đến.”
“Xe cái rắm.” Quỷ Thiêm nhìn chiếc Bentley đang chạy nhanh đến: “Cho dù có xe đến thì làm sao? Ngươi cho rằng tên khốn Trần Huy Mẫn lại giống như lần trước từ trên xe bước xuống, đánh ta thêm một trận nữa à? Ngươi nhìn cho kỹ đi. Đây là Bentley. Tên khốn Trần Huy Mẫn đó làm sao có thể lái được loại xe sang như thế này? Mẹ kiếp.”
Trong lúc Quỷ Thiêm đang dạy dỗ đàn em, chiếc Bentley kia lại lao tới theo tư thế Thần Long Bái Vĩ.
“Ối, chiêu thức rất quen thuộc.”
Trần Huy Mẫn từ trên xe bước xuống.
“Mẹ kiếp, đúng là gặp quỷ rồi.” Quỷ Thiêm mở to mắt, phản ứng đầu tiên là co cẳng bỏ chạy.
Ba tên đàn em lại càng khó tin nhìn Trần Huy Mẫn rồi nhìn chiếc Bentley sang trọng.
“Giỏi cho tên gia hỏa kia, lúc này mới bao lâu chứ, ngay cả Bentley cũng có thể lái.”
Ba tên lưu manh không khỏi kinh ngạc.
Trần Huy Mẫn tiến lên, một cước đạp lăn Quỷ Thiêm xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn Trần lão cha: “Cha, tên gia hỏa này lại đến gây chuyện nữa à?”
Quỷ Thiêm quỳ trên mặt đất, chắp tay trước ngực không ngừng cầu khẩn Trần lão cha.
Trần lão cha nói: “Không phải. Bọn hắn thấy tay nghề của ta giỏi, đến đây mua cá viên thôi.”