Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 577 - Chương 577. Đánh Chó Thì Phải Nhìn Chủ Nhân

Chương 577. Đánh chó thì phải nhìn chủ nhân
Chương 577. Đánh chó thì phải nhìn chủ nhân

“Thật sao?” Trần Huy Mẫn nhìn thoáng qua Quỷ Thiêm, sau đó ngồi xổm xuống, dùng bàn tay tát vào mặt đối phương bốp bốp bốp.

“Ngươi nhớ cho kỹ, ta rất chán ghét bộ dạng này của ngươi. Sau này nếu để cho ta nhìn thấy ngươi loanh quanh gần đây, ta gặp một lần đánh một lần.”

“Cảm ơn Huy Mẫn ca đã nương tay.”

“Cút.”

Trần Huy Mẫn một cước đá vào mông Quỷ Thiêm.

Quỷ Thiêm cuống quýt cùng với ba tên đàn em của mình chạy trốn. Khi chạy đến cách đó không xa, hắn thở ra một hơi: “Nhanh, chúng ta đi tìm Đại Phi ca. Trần Huy Mẫn ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ báo thù.”

Thạch Chí Kiên thấy Trần Huy Mẫn giải quyết bốn tên lưu manh xong, lúc này hắn mới từ trên xe Bentley bước xuống.

Trần Huy Mẫn vội giới thiệu với Trần lão cha: “Cha, đây là ông chủ mới mà ta hay nhắc với ngươi đấy, Thạch Chí Kiên Thạch tiên sinh.”

Thạch Chí Kiên tiến lên, chủ động đưa tay: “Xin chào, Trần lão cha.”

Trần lão cha sống cả đời ở khu ổ chuột, nào thấy qua người sang trọng như Thạch Chí Kiên. Hắn vội lau nước cá dính trên tay lên người, lúc này mới kích động bắt tay với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, cảm ơn ngươi. Cám ơn ngươi đã để mắt đến Huy Mẫn nhà chúng ta. Hắn hư lắm, trước kia không chịu học hành. Từ khi làm việc với ngươi, ta cảm thấy rất yên tâm.”

“Huy Mẫn hắn tài giỏi lắm. Chẳng những hắn làm việc chăm chỉ mà còn rất nhạy bén. Ta chuẩn bị tháng sau tăng lương cho hắn nữa.”

“A, thật sao? Huy Mẫn, còn không mau cảm ơn Thạch tiên sinh.” Trần lão cha kích động hẳn lên.

Trần Huy Mẫn không ngờ Thạch Chí Kiên lại hào phóng muốn tăng lương cho hắn như vậy.

Hiện tại tiền lương của hắn đã là hai nghìn. Rất nhiều người làm văn phòng cũng không kiếm được nhiều bằng hắn. Bây giờ Thạch tiên sinh còn nói sẽ tăng lương cho hắn.

“Cảm ơn, Thạch tiên sinh, cảm ơn ngươi.”

“Khách sáo rồi.” Thạch Chí Kiên hào phóng nói. Hắn vừa nghĩ đến hôm nay giải quyết được Hoắc lão đại, Hoắc lão đại sẽ tự động đưa tiền cho hắn, đến lúc đó hắn không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc nữa, đương nhiên phải hào phóng rồi.

Làm người lúc nào là vui vẻ nhất?

Đương nhiên là lúc tiêu tiền rồi.

...

Trần lão cha không phải là người giỏi ăn nói. Trần Huy Mẫn cũng không có ý định để cha của hắn nói nhiều. Bằng không, lát nữa cha của hắn sẽ theo thói quen mà nhắc đến làm thế nào để xoa cá viên, làm thế nào để chiên cá viên.

Ngay sau đó, Trần Huy Mẫn lập tức giới thiệu em gái cho Thạch Chí Kiên biết.

Thạch Chí Kiên lấy ra gói bánh gato nhỏ đã đóng gói sẵn đưa cho Trần tiểu muội: “Ta chẳng mua gì hết, chút xíu quà gặp mặt nhé.”

Ban đầu Trần tiểu muội còn sợ hãi trốn đằng sau Trần Huy Mẫn, thấy Thạch Chí Kiên mua bánh cho mình, cô bé lấy hết can đảm bước ra cầm lấy túi bánh, sau đó cúi đầu với Thạch Chí Kiên, nhỏ giọng nói một câu: “Ta cảm ơn.”

“Đứa nhỏ này nhát gan lắm, không dám gặp người ngoài đâu.” Trần lão cha xoa đầu con gái nói.

“Đúng vậy, em gái của ta nhát lắm nhưng thành tích của con bé lại rất giỏi, giỏi hơn các bạn khác rất nhiều.” Trần Huy Mẫn kiêu ngạo nói.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang nói chuyện với cha con Trần Huy Mẫn, chung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán. Đám người xem náo nhiệt đột nhiên giống như gặp lửa, vội vàng tản ra.

“Thảm rồi, Quỷ Thiêm dẫn người đến.”

“Người của Hòa Ký đến, mọi người mau tránh ra.”

Trần Huy Mẫn cả kinh. Hắn không ngờ tên Quỷ Thiêm kia lại không cần mặt mũi như vậy. Hắn vừa mới cầu xin tha thứ, bây giờ xoay người đã dẫn người khác đến gây sự.

“Thạch tiên sinh, ngươi về trước đi.” Trần Huy Mẫn vì sự an toàn của Thạch Chí Kiên, bảo hắn lên xe lái về.

Đáng tiếc đã muộn.

“Tất cả các ngươi đứng lại cho ta. Muốn đi? Không có cửa đâu.” Khi nói chuyện, chỉ thấy Quỷ Thiêm mang theo mười mấy nam nhân vạm vỡ bao vây đám người Thạch Chí Kiên.

“Trần Huy Mẫn, tên khốn kia. Ngươi đừng tưởng rằng bây giờ ngươi làm tài xế cho kẻ có tiền thì không để người của Hòa Ký chúng ta vào mắt.” Quỷ Thiêm không còn dáng vẻ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nện bước con cua diễu võ giương oai bước đến.

“Ngươi là ông chủ của Trần Huy Mẫn? Nhìn ngươi dạng chó hình người, trách không được tên gia hỏa Trần Huy Mẫn lại không thèm để chúng ta vào mắt.” Quỷ Thiêm vốn chỉ muốn báo thù Trần Huy Mẫn, nhưng hắn vừa quay qua lập tức nhìn thấy Thạch Chí Kiên. Thạch Chí Kiên lại mỉm cười với hắn, thế là tròng mắt của Quỷ Thiêm đảo một vòng, thay đổi chiến lược. Đánh chó thì phải nhìn chủ nhân, vậy thì đánh chủ nhân thôi. Khi đó chẳng phải sẽ khiến chó giật mình sao?

“Hắn là ông chủ của ta, hắn chẳng liên quan gì đến việc này cả. Các ngươi để cho hắn rời đi đi.” Trần Huy Mẫn nhìn lướt qua chung quanh. Đối phương ít nhất cũng có ba chục người. Một mình hắn đơn đả độc đấu, tỷ lệ thắng rất thấp.

Quỷ Thiêm càng thêm đắc ý. Hắn cảm thấy mình rất thông minh. Quả nhiên, đụng đến chủ nhân, con chó lập tức sủa gâu gâu.

“Tên khốn, bây giờ không có chỗ cho ngươi nói chuyện. Ta muốn nói chuyện riêng với ông chủ của ngươi.” Quỷ Thiêm thấy Thạch Chí Kiên khí thế bất phàm, hắn đang định kiếm một ít tiền.

“Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?” Thạch Chí Kiên nheo mắt nhìn Quỷ Thiêm cáo mượn oai hùm.

Hết chương 577.
Bình Luận (0)
Comment