Nhưng Lưu Giám Hùng tin chắc rằng hắn sẽ không thua trước Thạch Chí Kiên. Thạch Chí Kiên làm được, hắn cũng có thể làm được.
Cho nên, Lưu Giám Hùng đã thực hiện một cách tiếp cận khác, bắt đầu chuyển mạng lưới bán hàng của mình từ Hồng Kông ra nước ngoài, đặc biệt là những nơi như đảo Formosa, Singapore, Malaysia và Thái Lan.
Hồng Kông có vị trí địa lý vô cùng thuận lợi, đặc biệt là giao thông hàng hải rất phát triển. Nếu có thể đánh ra được thương hiệu mì tôm Thạch sư phụ, cơ hội kinh doanh trong tương lai sẽ là không giới hạn.
Lưu Giám Hùng chuẩn bị ném đá dò đường. Đảo Formosa chỉ là nơi hắn bắn phát pháo đầu tiên.
Để lôi kéo những thương nhân đảo Formosa đang làm việc tại Hồng Kông, là phó giám đốc công ty, Lưu Giám Hùng đã đích thân giao hàng đến các cửa hàng bách hóa của những doanh nhân đó.
Sau đó, mối quan hệ được thành lập. Một truyền mười, mười truyền trăm. Mọi người giới thiệu lẫn nhau, giới thiệu Lưu Giám Hùng cho những thương nhân khác của đảo Formosa.
Thế là, Lưu Giám Hùng bắt đầu chuỗi ngày uống trà nghệ thuật với những ông chủ lớn. Cả ngày không phải uống trà thì cũng là mời khách ăn cơm.
Uống trà, ăn cơm.
Cuộc sống của Lưu Giám Hùng bây giờ nhìn có vẻ rất tiêu sái khoái hoạt, nhưng trên thực tế chỉ có hắn mới biết mỗi ngày trôi qua còn mệt mỏi hơn so với việc bốc dỡ trong nhà máy, chủ yếu là tâm mệt mỏi.
Cứ như vậy, dựa vào công phu pha trà của mình, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Lưu Giám Hùng đã thành công ký hợp đồng với ba mươi mốt công ty thương mại của đảo Formosa. Những công ty này sẽ đóng vai trò là nhà phân phối ở nước ngoài của công ty Thần Thoại, vận chuyển mì tôm nước ngọt thương hiệu Thạch sư phụ đến đảo Formosa.
Nhân khẩu của đảo Formosa rất đông. Lương thực là nhu cầu thiết yếu. Nếu buôn bán tốt thì lợi nhuận sẽ rất lớn.
Kế hoạch của Lưu Giám Hùng rất tốt. Trước tiên, hắn sẽ đưa ra sản phẩm của mình ra khỏi Hồng Kông. Chờ đến khi thương hiệu đã trở nên nổi tiếng, hắn sẽ bắt đầu xây dựng nhà xưởng ở đảo Formosa, giảm chi phí vận chuyển xuống.
Sau đó, hắn sẽ nhân rộng mô hình xuất khẩu này, từ Đài Loan sang Singapore, sang Malaysia, sang Thái Lan, tạo thành chuỗi sinh thái khổng lồ về thực phẩm Thần Thoại.
Sau khi Lưu Giám Hùng cầm hơn ba mươi hợp đồng tiêu thụ ra nước ngoài, hắn không khỏi hăng hái, suýt chút nữa ngửa mặt lên trời thét dài.
Nhưng khi hắn thông qua báo chí biết được Thạch Chí Kiên sắp sửa hợp tác với Hoắc thị khai thác Thuyên Loan, sự đắc ý và khoe khoang đó lập tức chìm nghỉm.
Cuối cùng, hắn vẫn là cái bóng của Thạch Chí Kiên.
Bất luận hắn cố gắng như thế nào, hắn vẫn không sánh bằng Thạch Chí Kiên.
…
“Haiz, mặc kệ ta cố gắng như thế nào cũng không sánh bằng Thạch Chí Kiên.” Đới Phượng Niên ném tờ báo xuống mặt đất.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Đới, hoàn cảnh sống của hắn và em gái kém hơn rất nhiều.
Căn biệt thự này nằm gần vịnh nước cạn, nhỏ hơn căn biệt thự trước kia của bọn hắn không biết bao nhiêu lần.
Em gái của hắn là Đới Phượng Ny thường xuyên phàn nàn phòng của nàng nhỏ như cái bể caá, ngay cả Đới Phượng Niên cũng cảm thấy phòng nhỏ. Phòng khách quá nhỏ, mỗi lần mời khách và bạn đến nhà, hắn thật sự rất ngại.
“Đại ca, tên khốn họ Thạch kia lại cổ lộng huyền hư nữa rồi.” Đới Phượng Ny nhặt tờ Minh Báo trên mặt đất lên. Đầu tiên, nàng liếc nhìn trang tiểu thuyết võ hiệp. Gần đây, Cổ Long lại ra một truyện mới có tên là Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm, kể về Tiểu Lý Phi Đao, dẫn đến Đới Phượng Ny đọc mãi không dừng.
Cố gắng đè nén cảm giác muốn lật xem, Đới Phượng Ny chuyển ánh mắt sang bài báo viết về Thạch Chí Kiên: “Nhìn là biết thằng chó đó đang khoác lác. Làm sao nhà họ Hoắc có khả năng hợp tác với hắn được. Làm mất thân phận, hạ thấp bản thân rất nhiều.”
Đới Phượng Niên quát lớn em gái: “Ngươi thì hiểu cái gì?”
“Ta không hiểu biết như ngươi, nhưng ta biết Thạch Chí Kiên ngoại trừ gọi là Kiên gian nhân, hắn còn có một biệt hiệu là Kiên nổ. Nếu ngươi tin hắn, vậy thì ngươi bị lừa rồi.”
“Hừ, nếu lần này bị ngươi tùy ý đoán đúng, sau này ngươi làm đương gia của nhà họ Đới đi, ta gọi ngươi là lão đại.” Đới Phượng Niên tức giận nói.
Đới Phượng Ny nhún vai, bĩu môi nói: “Người ta chỉ đang nói chuyện thôi mà, còn nói người ta làm lão đại? Ngươi gọi ta là gì? Phượng Ny tỷ? Đại tỷ? Hay đại tỷ đại?”
“Đại cái đầu ngươi đấy.” Đới Phượng Niên giận không kềm được. Đánh chết hắn cũng không tin lần này lại bị em gái hắn đoán đúng.
…
Hôm sau.
Tám tờ báo lớn của Hồng Kông cùng nhau đăng một tin tức.
Tuyên bố làm sáng tỏ.
Tập đoàn Hoắc thị tạm thời không có kế hoạch hợp tác với bất kỳ công ty nào trong việc khai thác Thuyên Loan.
Gần đây, Hoắc thị đã cam kết ngăn chặn và kiểm soát dịch cúm ở Hồng Kông.
Cảm ơn Thạch Chí Kiên tiên sinh của công ty thần Thoại đã cung cấp kế hoạch phòng chống dịch cho Hoắc thị.
Nội dung cụ thể của kế hoạch phòng, chống dịch bệnh như sau.
Tuyên bố cuối cùng.
Cảm ơn Thạch Chí Kiên tiên sinh vì sự giúp đỡ trong công tác phòng chống dịch bệnh ở Hồng Kông. Hoặc thị thay mặt người dân Hồng Kông bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc về điều này!