“Không không không, chúng ta không làm được.”
“Đúng vậy, chúng ta không phải con hát. Thành thật xin lỗi, ta không nói ngươi Vương Vũ, cũng không nói ngươi Trịnh Thiệu Thu. Xưa nay ta với con hát, không, là với diễn viên không hề có bất kỳ sự kỳ thị nào.”
Không đợi Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu nói hết lời, Thạch Chí Kiên nhìn bọn hắn bằng ánh mắt không có ý tốt: “Xin hỏi Từ thiếu và Hoắc thiếu, hai vị còn muốn hợp tác với ta không?”
“Hợp tác khai thác bất động sản sao? Đương nhiên là muốn rồi.”
“Vậy các ngươi hợp tác với ta mà không có bất kỳ cống hiến nào sao? Ví dụ như đầu tư hàng chục triệu?”
Từ thiếu và Hoắc thiếu mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Cái này... Chúng ta là bạn của ngươi. Bạn bè nói nhiều đến tiền bạc dễ tổn thương lắm.”
“Đúng vậy. Chúng ta nên tâm sự với nhau mới đúng chứ.”
“Đã như vậy, bây giờ ta tâm sự với các ngươi. Các ngươi hãy giúp ta thành lập một ban nhạc, làm người phát ngôn, có được không?” Giọng điệu của Thạch Chí Kiên trở nên bất thiện.
“Cái này... chúng ta không có ý kiến. Bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau.” Hoắc thiếu nói.
“Đúng vậy, thật ra ta cũng thích ca hát lắm. Thỉnh thoảng cũng hát một hai câu trong Lương Phong Hữu Tín Thu Nguyệt Vô Biên.” Từ thiếu nói.
“Vậy thì tốt.” Thạch Chí Kiên cười: “Ta không ép buộc các ngươi. Các ngươi đều tự nguyện đấy nhé.”
“Đương nhiên, tất cả mọi người đều là người trọng nghĩa khí.”
“Vậy thì tốt. Từ hôm nay trở đi...” Thạch Chí Kiên quét mắt nhìn Từ thiếu, Hoắc thiếu, Vương Vũ và Trịnh Thiệu Thu: “Các ngươi chính là F4 của Thần Thoại chúng ta.”
“Cái gì 4?”
“Cái gì 4 không quan trọng. Quan trọng là bây giờ các ngươi nhất định phải học cho bằng được bài hát này.”
Thạch Chí Kiên nói xong, lập tức nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Thời gian của các ngươi chỉ còn lại một ngày.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã sang ngày hôm sau.
Tin tức Thạch Chí Kiên muốn tổ chức họp báo đã được truyền ra ngoài.
Cảm ơn Hoắc lão đại đã giúp đỡ.
Cũng nhờ hắn, chẳng những tám tờ báo lớn chú ý việc này, mà còn có hơn trăm công ty truyền thông phái phóng viên đến.
Bởi vì phóng viên tham gia hội nghị quá nhiều, cánh cửa của khách sạn Peninsula gần như chật cứng.
Một số vị khách bình thường nhìn thấy đám ký giả vác máy ảnh xông vào, còn tưởng rằng có vị đại minh tinh nào đó ngoại tình bị bắt quả tang.
Phóng viên dựa theo chỉ dẫn đến địa điểm diễn ra họp báo. Vừa bước vào, tất cả không khỏi há hốc mồm ngay tại chỗ.
“Có nhầm hay không vậy?”
“Đây là nơi công bố tin tức sao?”
“Đây rõ ràng là một sân khấu mà.”
Những gì trước mặt trông giống như một sân khấu lớn trong hộp đêm với những ngọn đèn Rock n' Roll trên cao và một chiếc máy sấy bên cạnh để tạo không khí.
Điều kỳ lạ là sân khấu được che phủ bởi một tấm màn lớn, không biết ẩn chứa bí mật gì.
Tại hiện trường, ngoài phóng viên các báo, tạp chí còn có đài truyền hình không dây lớn nhất Hong Kong - TVB.
TVB Hồng Kông được chính thức thành lập vào năm ngoái.
Đây là đài truyền hình đầu tiên được Lợi thị và Thiệu thị đầu tư và vận hành tập trung vào các chương trình miễn phí, gần gũi với người dân và thực tế kể từ khi thành lập.
Bất cứ khi nào có sự kiện lớn ở Hồng Kông, đài truyền hình này sẽ ngay lập tức cử phóng viên đặc biệt cầm máy quay đến để phát sóng trực tiếp!
Khẩu hiệu tin tức của bọn hắn là: ‘Trước nhất, nhanh nhất, chuẩn nhất, chân thật nhất.”
Để lần này nhanh nhất, chính xác nhất và chân thực nhất, TVB đã đặc biệt cử đội ngũ phát sóng trực tiếp có hiệu suất cao nhất. Máy móc, thiết bị đều là những loại tiên tiến nhất được mua từ Mỹ, nhân sự cũng là những người giỏi nhất của đài truyền hình.
Trước đây, khi đội ngũ phát sóng trực tiếp này đi đến đâu để thực hiện các cuộc phỏng vấn và phát sóng trực tiếp, bọn hắn đều được tôn trọng như những ông chủ lớn. Chẳng những bọn hắn được hầu hạ thuốc xịn trà ngon, thỉnh thoảng bọn hắn còn được nhét bao lì xì.
Nhưng lần này bọn hắn đã gặp phải nhân vật hung ác.
Dựa theo ý của Thạch Chí Kiên, bọn hắn đã bị từ chối ngay ngoài cửa, trừ phi phải trả tiền mới có thể đi vào.
Người phụ trách của đội ngũ trực tiếp hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không. Không tặng bao lì xì cho bọn hắn mà còn bắt bọn hắn bỏ tiền?
Bọn hắn lập tức báo cáo tình huống lên cấp trên.
Cấp trên là một người nước ngoài.
Hắn cũng chưa từng gặp qua tình huống này. Từ lúc bọn hắn làm trực tiếp cho đến nay, bọn hắn chỉ nhận tiền chứ chưa bao giờ móc tiền ra trả, bây giờ làm sao hắn yêu cầu kế toán xuất tiền được?
Không bỏ tiền, bọn hắn không thể tiến vào trong hiện trường. Không tiến vào trong hiện trường được thì sẽ không trực tiếp được. Không trực tiếp được, Thiệu tiên sinh và Lợi tiên sinh sẽ rất tức giận.
Nghe nói, hai vị lão đại này đã dời ghế chuẩn bị xem trực tiếp tại hiện trường rồi.
Bất đắc dĩ, tiểu đội trực tiếp đành phải móc ba nghìn sáu trăm sáu mươi đô la Hồng Kông tiền phí, mua đứt quyền trực tiếp tại hiện trường như lời Thạch Chí Kiên nói.
“Fuck you! Quyền trực tiếp cái rắm. Trước kia ta chưa từng nghe nói qua.”
...
Buổi chiều, gần ba giờ.
Buổi họp báo sắp bắt đầu, nhưng không thấy bóng dáng của Thạch Chí Kiên đâu.
Các phóng viên và giới truyền thông có mặt tại hiện trường bắt đầu nôn nóng.