“Làm cái gì vậy? Tại sao còn chưa bắt đầu?”
“Đúng vậy, có phải tên họ Thạch kia đang giả thần giả quỷ không?”
“Bị vạch trần, cảm thấy mất mặt thôi.”
Người có mặt tại hiện trường không coi trọng Thạch Chí Kiên, không coi trọng Thần Thoại, không coi trọng tin tức sắp được tuyên bố.
Nghe những lời nói bóng gió, người của công ty thần Thoại là Lưu Giám Hùng, Tô Ấu Vi, Belletti đều cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhất là Belletti và Tô Ấu Vi, cả hai đều lo lắng cho Thạch Chí Kiên, gương mặt hiện lên sự ưu sầu.
Cùng lúc đó.
Lão thái gia nhà họ Từ bệnh nặng bảo người hầu đỡ dậy ngồi ngay ngắn trước tivi. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy lão tam Từ Thế Huân lần này sẽ làm như thế nào.
Hắn không quá coi trọng đứa con thứ ba này. Bình thường Từ Thế Huân chỉ biết lang thang bên ngoài. Trong thời khắc mấu chốt, chỉ sợ sẽ bị tuột dây xích mất.
Biệt thự nhà họ Hoắc.
Hoắc lão đại cũng ngồi trước màn hình tivi, bảo quản gia Tài thúc pha một tách trà Long Tỉnh mà hắn thích nhất, ngồi bắt chéo chân, chậm rãi thưởng thức tách trà, chờ xem kịch vui.
Lợi Triệu Thiên và Lý Giai Thành cũng ngồi trước tivi nhà mình.
Một người ngậm điếu xì gà phun ra hút vào, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, cho rằng lần này Thạch Chí Kiên chết chắc.
Một người mặc vest mang giày da, dùng tay thắt cà vạt, ánh mắt hinh thường nhìn chằm chằm tivi, chờ tên khốn Thạch Chí Kiên.
...
Đã đến ba giờ.
Hiện trường cuộc họp báo không hề có chút động tĩnh nào.
Đám ký giả không nhẫn nại được, nhất là đội ngũ trực tiếp của TVB phải bỏ ra ba nghìn sáu trăm sáu mươi đô la Hồng Kông mới vào được lại càng lòng đầy căm phẫn.
“Sao? Tính lừa gạt chúng ta?”
Không chờ bọn hắn đứng lên vung tay hô to, bọn hắn đã nghe răng rắc. Âm thanh tắt đèn vang lên.
Tất cả ánh sáng tại hiện trường vụt tắt ngay lập tức!
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hiện trường rối loạn tưng bừng.
Rơi vào bóng tối vô tận.
Nhưng không chờ bọn hắn lấy lại tinh thần, chỉ thấy một chùm ánh sáng chiếu lên sân khấu cuộc họp báo.
Tiếng nhạc du dương vang lên.
Theo tiếng nhạc, một bóng người xuất hiện trong ánh sáng, bắt đầu biểu diễn: “Bầu trời đầy sao dịu dàng sẽ lay động nàng, ta ở phía sau nàng, vì nàng mà bố trí một bầu trời.”
Bóng người chậm rãi đi về phía đám người, dáng người thẳng tắp, diện mạo đẹp trai, hắn đưa tay vẽ một vòng tròn vào không khí.
“Cái quỷ gì thế?”
“Đây không phải Trịnh Thiệu Thu sao?”
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, Trịnh Thiệu Thu lui sang một bên, lại một người xuất hiện trong chùm sáng, cất tiếng hát: “Ta sẽ không để nàng phải buồn, ta sẽ thay nàng giải quyết nỗi cô đơn, hãy giao tất cả gánh nặng trong giấc mơ của nàng cho ta...”
Người kia theo tia sáng chậm rãi bước lên sân khấu. Hắn mặc áo ghile bằng da, hai tay để trần. Đây chính là đại minh tinh Vương Vũ.
Biểu hiện của Vương Vũ vô cùng kiêu ngạo. Hắn hát bài Mưa Sao Băng rất nhẹ nhàng nhưng tư thái vẫn là phong phạm của một đại hiệp, chỉ thiếu một cây đao hoặc lưu tinh chùy nữa mà thôi.
Tất cả những người có mặt tại hiện trường từ kinh ngạc biến thành kinh diễm. Dù sao, có thể nhìn thấy đại minh tinh siêu cấp ở đây, đồng thời còn nghe đại minh tinh hát là chuyện vô cùng độc đáo.
“Ta không nhìn nhầm chứ? Hắn là đại minh tinh Vương Vũ?”
“Đại hiệp Độc Tí Đao của chúng ta, hắn làm gì ở đây vậy?”
Không đợi người có mặt tại hiện trường và người xem tivi hết kinh ngạc, lại một người xuất hiện trong chùm sáng.
Mặc dù mọi người đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy tạo hình và diện mạo của người đó, tất cả vẫn không nhịn được mà la hoảng lên: “Gặp quỷ rồi!”
Chỉ thấy nam nhân này tóc dài phấp phới. Hắn mặc áo sơ mi, được quạt gió bên cạnh thổi nhẹ, chẳng khác nào một tuyệt thế mỹ nam. Hắn vừa hát Mưa Sao Băng vừa vẽ hình một trái tim vào không khí. Người kia rõ ràng là...
Hoắc đại thiếu.
Phốc! Hoắc lão đại đang ngồi ngay ngắn trước tivi phun sạch nước trà trong miệng.
Hắn hoài nghi không biết mình có nhìn nhầm hay không. Hắn vội dùng tay dụi mắt. Rõ ràng đây là con trai của mình mà?
Hoắc đại thiếu hát xong một câu thì lui xuống, chỉ thấy Từ tam thiếu trên đầu cột dây vải, tạo hình tóc thành cái chổi trên đầu, lắc mông bước ra.
“Ta sẽ cùng nàng ngắm mưa sao băng trên trái đất này, để nước mắt của nàng rơi trên vai ta. Ta muốn nàng tin tưởng ta yêu nàng vì sự dũng cảm của nàng. Nàng sẽ nhìn thấy hạnh phúc.”
Từ lão thái gia mở to mắt, toàn thân run rẩy đưa tay chỉ vào tam thiếu gia trên tivi: “Cái này cái này...”
Trên sân khấu, bốn người Từ thiếu cùng tiến đến nơi có một bóng dáng xinh đẹp, cùng nhau hợp xướng. Tấm màn vải đằng sau từ từ kéo ra.
Một khu vườn biệt thự xinh đẹp, có những trận mưa sao băng quét ngang bầu trời đêm!
Một hàng chữ được viết bên dưới: “Phủ đệ chí tôn, biệt thự đế vương, muốn chọn hãy chọn Vườn Sao Băng.”
Oành một tiếng.
Pháo hoa nổ tung trên sân khấu.
Đột nhiên, ca khúc chợt dừng lại.
Chỉ thấy Từ thiếu, Hoắc thiếu, Vương Vũ và Trịnh Thiệu Thu bốn người đồng thanh nói: “Chúng ta là F4, bất động sản Thần Thoại, Vườn Sao Băng.”
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Belletti, Tô Ấu Vi kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Trước màn hình tivi.
Từ lão thái gia vẫn còn đang run rẩy.
Hoắc lão đại nhìn tivi, tay bưng tách trà nghiêng sang một bên, nước trong tách trà chảy ra mà vẫn không biết.
Điếu xì gà trong miệng Lợi Triệu Thiên thiếu chút nữa rơi xuống.
Lý Giai Thành giống như gặp quỷ, mở to mắt, không thể tin được.
Bất động sản Thần Thoại?
Vườn Sao Băng?
Rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?