“Vừa rồi ta nhìn thấy cái gì nhỉ?”
“Có phải ta đang nằm mơ hay không?”
Những người có mặt tại hiện trường, người nào cũng chấn động, dùng sức dụi mắt.
Trong lúc mọi người đang khiếp sợ, Thạch Chí Kiên từ đằng sau bước ra, tóc chải ngược, áo vest màu trắng, giày da đen sáng bóng, hoàn toàn là dáng vẻ của một ông trùm.
Thạch Chí Kiên bước đến đằng trước F4, cầm micro lên, ánh mắt bình thản quét qua một vòng, chậm rãi nói: “Luân Đôn có cung điện Buckingham, Paris có Louvre, Ý có Naples! Ở Hồng Kông chúng ta có gì?”
Đùng đùng đùng.
Pháo hoa chung quanh sân khấu liên tiếp nổ tung.
Pháo hoa đủ màu sắc bắn lên trời, không chỉ những người có mặt tại hiện trường đều chấn động, ngay cả Hoắc lão đại đang ngồi ngay ngắn trước tivi cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Thạch Chí Kiên hỏi xong, F4 lấy Từ tam thiếu làm chủ bước lên một bước, giang rộng vòng tay, cùng nhau tỏ thái độ: “Vườn Sao Băng.”
“Không sai, chính là Vườn Sao Băng.” Thạch Chí Kiên cầm micro, ánh mắt sáng rực, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói.
“Vườn Sao Băng nằm ở Thuyên Loan, ba nghìn mẫu đất, một trăm tám mươi căn biệt thự sang trọng. Phủ đệ chí tôn, hưởng thụ đế vương.”
Giọng điệu của Thạch Chí Kiên tràn đầy khẳng khái.
“Ở đó, ngươi có thể thưởng thức sự quyến rũ của Hương Giang, cảm nhận vẻ đẹp của bờ biển và mị hoặc vô hạn của mặt trăng dưới bầu trời đầy sao.”
Giọng nói của Thạch Chí Kiên trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng hơn.
“Bất động sản Thần Thoại cam kết phát triển bất động sản cao cấp. Muốn làm, chúng ta sẽ làm theo cách tốt nhất.” Thạch Chí Kiên giơ thẳng ngón tay chỉ lên trời, giọng điệu hùng hồn: “Là biệt thự sân vườn đứng đầu Hồng Kông.”
Những người có mặt bị những lời của Thạch Chí Kiên làm cho choáng váng.
Lợi Triệu Thiên ngồi trước tivi ngẩn cả người, một đỗi lâu sau mới phun ra được một câu: “Chậc, không hổ danh là Kiên nổ. Nổ đến mức ngay cả ta cũng phải tin.”
Lý Giai Thành hít sâu một hơi: “Thật sự rất biết cách để khoác lác.”
Hoắc lão đại nhìn Thạch Chí Kiên trên tivi, không khỏi gật đầu: “Có thể không cần mặt mũi như thế, tiền đồ của hắn không thể đo đếm được.”
Từ lão thái gia co giật lại càng lợi hại hơn, được bác sĩ gia đình đưa vào phòng. Cảnh tượng Thạch Chí Kiên khoác lác, hắn không thể nhìn thấy được rồi.
…
“Thật ngại quá, Thạch tiên sinh, những lời mà ngươi nói, chúng ta nghe xong cảm thấy rất rúng động, nhưng sau cảm khác rúng động là một cảm giác giống như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.”
“Đúng vậy, Thạch tiên sinh, không nói trước Vườn Sao Băng của ngươi đẹp đến mức nào, hùng vĩ ra sao, chúng ta chỉ muốn biết công ty Thần Thoại của các ngươi sẽ dùng cái gì để khai thác Thuyên Loan?”
Những phóng viên có mặt tại hiện trường vội vàng đưa ra lời chất vấn.
Thậm chí còn có một số phóng viên cười khẩy: “Thạch tiên sinh, tất cả mọi người đều không phải đồ ngốc. Ngươi mời chúng ta đến đây, đơn giản chỉ muốn tuyên truyền bản thân. Như vậy ta xin hỏi ngươi có tư cách gì để thực hiện những gì ngươi nói vừa nãy?”
“Khai thác Thuyên Loan cần năm mươi triệu, ngươi kiếm được số tiền đó từ đâu?”
“Chẳng lẽ ngươi dùng miệng của mình để phát triển nó?”
“Ha ha ha.”
Âm thanh giễu cợt vang lên, tất cả mọi người đều cười to.
Đám người Lưu Giám Hùng, Tô Ấu Vi, Belletti từ vui mừng biến thành lo lắng.
Trước màn hình tivi.
Lợi Triệu Thiên ngậm điếu xì gà, vỗ nhẹ đùi, phun ra một chữ tiếng Anh: “Good.”
Gương mặt của Lý Giai Thành hiện lên sự kinh hỉ lẫn đắc ý. Hắn bắt đầu thích đám phóng viên miệng tiện này rồi.
Hoắc lão đại nhấp nhẹ một ngụm trà, sau đó thổi lá trà trong tách, ngẩng đầu nhìn tivi, gương mặt tràn ngập sự chờ mong.
Đối mặt với sự chất vấn và chế giễu của mọi người, Thạch Chí Kiên bỗng nhiên dựng thẳng ngón tay, chỉ lên trời: “Một tháng.”
Hắn nói.
“Cho ta một tháng.”
Toàn trường im lặng, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Ánh mắt Thạch Chí Kiên sáng rực, thề son thề sắt: “Trong vòng một tháng ta sẽ gom đủ năm chục triệu.”
Oành một tiếng, hiện trường nổ tung.
Cái gì?
Một tháng gom đủ năm chục triệu?
Hắn cho rằng hắn là ai?
Ngay cả người giàu nhất thế giới, Rockefeller, cũng chưa chắc làm được điều khó tin như vậy!
Thạch Chí Kiên dám đánh cược ở đây?
Ngay trước mặt nhiều người như vậy?
Trước mặt đám truyền thông như thế?
“Ngươi muốn chết rồi.” Lợi Triệu Thiên ngồi trước màn hình, sắc mặt dữ tợn.
“Ngươi chết chắc.” Lý Giai Thành mỉm cười lạnh lùng.
“A Kiên, lần này ngươi chơi lớn rồi.” Hoắc lão đại lắc đầu nhìn tivi.
“Không thể nào, Kiên ca, ngươi nói cái gì thế? Trong vòng một tháng gom đủ năm chục triệu, ta không nghe lầm chứ?” Lưu Giám Hùng lắc đầu thật mạnh.
Belletti lại càng khó tin. Nàng cảm thấy lần này Thạch Chí Kiên chơi hơi quá rồi.
Tô Ấu Vi nhìn Thạch Chí Kiên, lập tức chắp tay trước ngực.
Chẳng biết tại sao nàng vẫn cảm thấy Thạch tiên sinh đang làm đúng. Cho dù hắn nói chuyện không thể tin được, cũng chưa chắc có khả năng, nhưng nhất định hắn sẽ làm được.
“Chúng ta có nghe lầm không? Một tháng?”
Phóng viên có mặt tại hiện trường im lặng một lát, sau đó nổ tung.
“Thạch tiên sinh, ngươi có biết mình vừa nói cái gì không?”
“Một tháng gom đủ năm chục triệu, ngươi cho rằng mình là ai? Thần tiên sao?”
Đối mặt với sự chế giễu của các phóng viên, nhóm F4 với sự dẫn đầu của Từ tam thiếu hận không thể tìm một cái lỗ trên sân khấu để chui vào.
“Bây giờ thì hay rồi. A Kiên bảo chúng ta hát, chứ không nói chúng ta phối hợp khoác lác với hắn.”
“Đúng vậy, khó xử thật.”
Lại nhìn thấy Thạch Chí Kiên đối diện với đám phóng viên trào phúng và chế giễu, trực tiếp bước đến.