Hắn bước xuống sân khấu, bước đến trước mặt phóng viên cười lớn tiếng nhất, tư thế khoa trương nhất.
Gã phóng viên kia vẫn đang nghiêng ngả cười to, chợt cảm thấy có người đi tới trước mặt mình.
Chung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Gã phóng viên kia ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhìn hắn.
Gã phóng viên nheo mắt, khinh thường nói: “Thế nào, ngươi muốn làm gì?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, đưa tay cầm lấy thẻ phóng viên trước ngực của đối phương, lập tức hỏi: “Bành Hữu Vĩ đúng không? Ngươi có muốn đánh cược không?”
“Đánh cược cái gì?”
“Trong vòng một tháng ta có thể kiếm đủ năm chục triệu?”
Bành Hữu Vĩ cười nói: “Tự ngươi muốn mất mặt, không thể trách ta được. Trong vòng một tháng có thể gom đủ năm chục triệu, có quỷ mới tin ngươi.”
Thạch Chí Kiên đưa tay phủi phủi bả vai của Bành Hữu Vĩ rồi chồm người qua, nhẹ nhàng nói một câu vào tai đối phương.
Sắc mặt của Bành Hữu Vĩ lập tức biến thành màu gan heo: “Hắn, hắn… hắn đang hỏi thăm cha mẹ của ta.”
“Hắn đang mắng ta.”
“Mắng ta.”
Không ai để ý đến hắn, bởi vì tất cả đều bị hành động của Thạch Chí Kiên thu hút.
Chỉ thấy Thạch Chí Kiên chỉnh lại áo vest của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra cửa, miệng nói: “Một tháng sau, ta sẽ cho các ngươi biết trên đời này có thần tồn tại. Bởi vì ta chính là thần.”
Ánh mắt Thạch Chí Kiên kiên định, bước chân trầm ổn.
Hắn bước đến chỗ nào, mọi người đều vội vàng tránh ra, giống như thủy triều lui sang hai bên.
Giờ khắc đó, Thạch Chí Kiên chẳng khác nào Moses trong Kinh thánh, một mình chẻ đôi biển Đỏ.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Thạch Chí Kiên, trong đầu mọi người vẫn còn quanh quẩn câu nói kia.
“Một tháng sau, ta sẽ cho các ngươi biết trên đời này có thần tồn tại. Bởi vì ta chính là thần.”
….
Buổi họp báo kết thúc.
Bất động sản Thần Thoại thành lập, khu biệt thự sân vườn Vườn Sao Băng chuẩn bị khai thác cũng một đêm thành danh.
Nổi tiếng theo còn có F4 do Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu dẫn đầu.
Như Thạch Chí Kiên đã nói, thân phận của Từ thiếu và Hoắc thiếu rất đặc biệt, đại diện cho giai cấp giàu có.
Đại minh tinh Vương Vũ và Trịnh Thiệu Thu thì đại diện cho tầng lớp minh tinh mới nổi.
Thân phận bốn người bọn hắn đặc biệt, đã thật sự làm hạng mục bất động sản Vườn Sao Băng trở nên hoành tráng.
Vì thế, chỉ sau một đêm, bốn người đã nhất phi trùng thiên.
Thần Thoại F4.
Không ai không biết, không người không hay.
Cùng lúc đó.
Tám tờ báo lớn của Hồng Kông, còn có hơn một trăm truyền thông lớn nhỏ, tất cả đều đưa tin cực kỳ chi tiết về buổi họp báo độc đáo ngày hôm nay của Thạch Chí Kiên.
“Bất động sản Thần Thoại hoành không xuất thế. Một bài hát Mưa Sao Băng đã chấn động toàn bộ Hương Giang.”
“Về sau chúng ta sẽ cùng nhau ngắm vườn sao băng.”
“Kiên nổ tiếng tăm lừng lẫy, một tháng kiếm đủ năm chục triệu. Rốt cuộc là hắn quá tự tin hay là đang kể chuyện cười.”
….
Sáng hôm sau.
Trong phòng chủ tịch tập đoàn Lợi thị.
Trước mặt Lợi Triệu Thiên bày mấy tờ báo, miệng ngậm điếu xì gà cả nửa ngày không thấy đốt.
Winzerton ngồi trước mặt hắn, không ngừng lật mấy tờ báo để xem, sau đó hắn ngẩng đầu nói với Lợi Triệu Thiên: “Lợi tiên sinh, tên họ Thạch kia quá khoác lác rồi. Ta sợ lần này hắn sẽ ngã ngựa mà thôi. Đến lúc đó, chúng ta có thể liên thủ với Lý Giai Thành hoặc nhà họ Hoắc, nhà họ Từ đoạt lấy mảnh đất ở Thuyên Loan.”
Lợi Triệu Thiên không lên tiếng, thái độ có chút im lặng.
Winzerton kinh ngạc một chút. Hắn gấp tờ báo trong tay lại, hỏi một câu: “Lợi tiên sinh, hình như ngươi cảm thấy không vui?”
Lợi Triệu Thiên lấy điếu xì gà ra khỏi miệng, nói: “Ngươi có biết tối hôm qua ta có một đêm ngủ không ngon không?”
“Có phải vì quá hưng phấn không? Tối hôm qua ta cũng như vậy đấy. Cũng không còn cách nào, ta thật sự quá vui. Vừa nghĩ đến tên khốn Thạch Chí Kiên sẽ mất mặt, ta không muốn vui cũng không được.”
“Ta thì ngược lại.” Lợi Triệu Thiên nhìn Winzerton: “Ban đầu ta cảm thấy rất vui vẻ nhưng rất nhanh từ vui vẻ biến thành lo lắng.”
“Lo lắng? Ngươi lo lắng cái gì?”
“Ta lo lắng Thạch Chí Kiên có thể kiếm đủ năm mươi triệu trong vòng một tháng.”
“Không thể nào?” Winzerton khinh thường nói: “Ta đã điều tra qua công ty của hắn.”
“Dưới trướng công ty Thần Thoại có ba sản nghiệp lớn, là nhà máy mì tôm Nguyên Lãng, nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua, còn có nhà hàng lẩu Hải Lý Lao. Mặc dù ba sản nghiệp này kiếm được rất nhiều tiền, nhưng gần như đều dồn hết cho Thạch Giáp Vĩ.”
“Ngoài ra, trong tay Thạch Chí Kiên còn có thương hội Alibaba và chuyển phát nhanh Thuận Phong. Mặc dù hai sản nghiệp này kiếm cũng được khá nhiều tiền nhưng đã bị hắn lấy ra thu mua thực phẩm Vĩnh Khang. Như vậy, Thạch Chí Kiên muốn kiếm tiền chỉ có…”
Không đợi Winzerton nói hết câu, Lợi Triệu Thiên đã chen vào: “Chỉ có công ty điện ảnh Gia Hòa. Vừa lúc bộ phim Thần Thoại của Gia Hòa sắp sửa được công chiếu vào cuối tuần này.”
“Không sai, sự thật đúng là như thế. Nhưng chẳng qua chỉ có một bộ phim, có thể nhấc lên sóng gió gì chứ? Lợi tiên sinh, ngươi không cần lo lắng.”
“Sai.” Lợi Triệu Thiên gõ điếu xì gà lên bàn, ánh mắt trở nên sắc bén: “Đây là đường sống duy nhất của Thạch Chí Kiên.”
“Ngươi nói rõ hơn đi.” Winzerton ngạc nhiên nói: “Cho dù bộ phim có nổi tiếng, bán được rất nhiều vé, nhưng cao lắm cũng chỉ một triệu là cùng. Một triệu có thể giúp cho hắn làm được cái gì? Chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.”