Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 604 - Chương 604. Hiến Kế

Chương 604. Hiến kế
Chương 604. Hiến kế

Công ty xe buýt Cửu Long.

Văn phòng giám đốc.

Lôi Tuyệt Khôn ngồi ngay ngắn trên ghế ông chủ, kiêu ngạo nhìn Thạch Chí Kiên ngồi ghế salon.

Vách tường đằng sau Lôi Tuyệt Khôn treo một bức thư pháp, bên trên có một chữ Đức.

Nhưng chữ Đức này nhìn như thế nào cũng giống như thiếu một nét khiến cho Thạch Chí Kiên phải nhìn đi nhìn lại.

“Thế nào, Thạch tiên sinh cũng biết thư pháp sao?”

“Chỉ biết một chút xíu.” Thạch Chí Kiên nói xong, chỉ vào chữ Đức nói: “Đây có phải là thất đức trong lời đồn không?”

Phốc! Trần Bảo Châu ngồi sát bên cạnh Thạch Chí Kiên cười đến run cả người.

Ngay cả Ảnh Đàn Thiết Hán Tào Đạt Hoa cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng vội ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy Thạch Chí Kiên sắc bén đến cỡ nào, cũng dám nói như vậy trước mặt Lôi lão đại.

Lôi Tuyệt Khôn không mảy may tức giận, ngược lại còn nói: “Thạch tiên sinh quả nhiên có ánh mắt. Đây đích thật là thất đức. Thiếu một nét, chữ Đức không còn được đầy đủ.”

“Xin lắng tai nghe.”

“Xe buýt Cửu Long chúng ta kinh doanh việc vận chuyển. Chữ Đức có thể thiếu nét nhưng làm người thì không thể thiếu. Đủ một nét thì mới là người. Là người thì phải ngay thẳng, chính trực. Cho dù là kiếm tiền cũng phải kiếm tiền có lương tâm.” Lôi Tuyệt Khôn hùng hồn nói.

Thạch Chí Kiên bỗng nhiên ôm quyền nói với Lôi Tuyệt Khôn: “Ta biết rồi.”

Tào Đạt Hoa và Trần Bảo Châu cũng không nhịn được mà gật đầu, có cảm xúc rất sâu với lời nói của Lôi lão đại, lại càng phục hắn sát đất.

Lôi Tuyệt Khôn vô cùng hưởng thụ vẻ mặt và ánh mắt này.

Hắn treo bức thư pháp này rất lâu nhưng không có mấy ai có thể nhìn ra được, khiến cho hắn kìm nén một bụng đạo lý không thể nói ra.

Hiện tại Thạch Chí Kiên chẳng những nhìn ra mà còn chủ động hỏi thăm hắn. Điều này giúp cho Lôi Tuyệt Khôn có cơ hội phát huy.

Lòng hư vinh, cảm giác được tôn trọng nhất thời tất cả đều được thỏa mãn.

Thế là, Lôi lão đại nhìn Thạch Chí Kiên cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

Dù sao Tào Đạt Hoa cũng là lão giang hồ. Vừa rồi hắn còn chưa hiểu cho lắm, giờ phút này đột nhiên tỉnh ngộ, không khỏi nhìn Thạch Chí Kiên hơn một chút, trong lòng tự nhủ quả nhiên lời đồn không sai. Thạch Chí Kiên không phải người bình thường. Chỉ một câu thôi lập tức khiến cho Lôi lão đại thay đổi cái nhìn về hắn.

Cái chữ “thất đức” đáng chết, tại sao ta lại không nhìn ra nhỉ? Nếu ta nhìn ra sớm một chút, còn không phải đã bàn xong việc thành lập công ty điện ảnh sao?

Trần Bảo Châu ngồi bên cạnh cha nuôi, thấy cha nuôi thở dài rồi lại cau mày, nàng cũng không hiểu cho lắm.

Nàng chỉ là một nữ hài, làm sao biết chuyện gì phát sinh vừa nãy chứ?

“Thạch tiên sinh, thật ra ngươi không cần mở miệng ta cũng biết hôm nay ngươi đến đây để làm gì. Nhưng đáng tiếc, ta không giúp được ngươi.” Lôi Tuyệt Khôn kiêu ngạo nói.

Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua Tào Đạt Hoa và Trần Bảo Châu bên cạnh, sau đó nói với Lôi Tuyệt Khôn: “Ông chủ Lôi, ta có mấy lời không biết có thể nói riêng với ngươi hay không?”

Tào Đạt Hoa không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng: “Đây là muốn đuổi chúng ta đi chứ gì? Tiểu tử này chẳng biết kính già yêu trẻ gì cả. Huống chi chúng ta còn là người đến trước.”

Lôi Tuyệt Khôn mỉm cười, lấy một điếu xì gà đưa lên miệng, sau đó dùng diêm đốt thuốc rồi nói: “Thạch tiên sinh không cần lo lắng nhiều. Bọn hắn là bạn của ta, có cái gì đáng nói ngươi cứ việc nói.” Hiển nhiên, hắn không để Thạch Chí Kiên vào mắt.

“Vậy cũng được, ta xin nói thẳng.” Thạch Chí Kiên hùng hồn nói: “Sở dĩ ông chủ Lôi không muốn giúp là vì sợ sau này Thiệu thị không cung cấp phim cho rạp chiếu phim Lệ Thanh nữa. Dù sao, rất nhiều người đều biết rạp chiếu phim Lệ Thanh chỉ chiếu phim chứ không quay phim.”

Khóe miệng Lôi Tuyệt Khôn co giật hai lần. Đánh người không đánh vào mặt, Thạch Chí Kiên trực tiếp đâm trúng nhược điểm của hắn.

Lôi Tuyệt Khôn vẫn luôn dựa vào xe buýt Cửu Long để kiếm tiền, muốn kiếm một chén canh trong ngành giải trí thì chỉ có thể mở rạp chiếu phim mà thôi.

Hắn cũng muốn làm phim điện ảnh nhưng lại thiếu nhân tài về phương diện này.

Là người làm ăn, Lôi Tuyệt Khôn biết rõ nguy hiểm khi quay phim quá lớn. Người không có thành viên hoặc tổ chức tốt nhất đừng làm. Bằng không, tất cả sẽ được không bù mất.

Đây cũng là nguyên nhân Lôi Tuyệt Khôn luôn ưu ái phim của Thiệu thị. Chất lượng phim của Thiệu thị rất tốt, không có chỗ nào để chê. Phàm là chiếu phim của Thiệu thị thì nhất định sẽ kiếm được tiền.

Điều này cũng khiến cho Lôi Tuyệt Khôn không thể không phục tùng ông trùm Thiệu, đứng cùng chiến tuyến phong sát Gia Hòa.

Nhìn thấy Lôi Tuyệt Khôn sắp trở mặt, Thạch Chí Kiên bỗng nhiên đứng dậy, lấy túi công văn mang theo bên người đưa cho Lôi Tuyệt Khôn: “Bây giờ, ông chủ Lôi ngươi có thể gối cao không lo.”

“Đây là cái gì?”

Chẳng những Lôi Tuyệt Khôn hiếu kỳ, ngay cả Tào Đạt Hoa và Trần Bảo Châu cũng tò mò không kém.

Lôi Tuyệt Khôn nghi ngờ nhận lấy túi công văn mở ra xem. Bên trong là một xấp tài liệu.

Lôi Tuyệt Khôn lấy xấp tài liệu ra.

Ban đầu, gương mặt của hắn vẫn hờ hững, thậm chí còn cau mày. Chủ yếu là do chữ viết của Thạch Chí Kiên quá xấu, chẳng khác nào gà bới.

Tuy nhiên, lông mày của Lôi Tuyệt Khôn bắt đầu giãn ra, ánh mắt hờ hững cũng sáng lên.

Chưa đọc được một nửa, Lôi Tuyệt Khôn đã biến sắc đứng dậy vỗ bàn: “Tốt.”

Hết chương 604.
Bình Luận (0)
Comment