Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 603 - Chương 603. Mời Ngươi Ăn Bánh Trứng

Chương 603. Mời ngươi ăn bánh trứng
Chương 603. Mời ngươi ăn bánh trứng

Ba người đang trò chuyện rất sôi nổi trong phòng, cạch một tiếng, Thạch Chí Kiên đột nhiên xông vào.

Ông trời có mắt. Thạch Chí Kiên đã gõ cửa nhưng ba người trò chuyện quá vui vẻ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa của hắn, vì thế cả ba đều giật mình.

“Ngươi là…” Lôi Tuyệt Khôn cảm thấy Thạch Chí Kiên có chút quen quen.

Mấy ngày nay, nhân khí của Thạch Chí Kiên tăng vọt, không muốn biết hắn cũng khó.

Tào Đạt Hoa bên cạnh chỉ vào Thạch Chí Kiên, nói: ‘Ngươi là Thạch Chí Kiên?”

Ánh mắt Trần Bảo Châu di chuyển, càng thêm kinh ngạc nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên. Gần đây cái tên này muốn mài hỏng lỗ tai của nàng.

Trần Bảo Châu không ngờ người nhấc lên sóng gió thời gian gần đây lại còn trẻ và đẹp trai như vậy.

Trước mặt bao người, Thạch Chí Kiên không kiêu ngạo cũng không tự ti. Đầu tiên, hắn cúi đầu tạ lỗi: “Thật ngại quá, ta gõ cửa nhưng có lẽ mọi người không nghe thấy. Ta tên Thạch Chí Kiên.”

Vừa nói Thạch Chí Kiên vừa lấy danh thiếp từ trong ngực ra, đưa cho Tào Đạt Hoa và Trần Bảo Châu rồi mới tiến lên hai bước, tự tay đưa cho lão đại Lôi Tuyệt Khôn.

Khi Lôi Tuyệt Khôn tiếp nhận danh thiếp, mắt của hắn không nhìn tấm danh thiếp mà như chim ưng nhìn thẳng Thạch Chí Kiên, ung dung nói: “Thạch tiên sinh xông vào đột ngột như vậy, không biết có điều gì chỉ giáo hay không?”

Một chữ xông, Lôi Tuyệt Khôn đã trực chỉ Thạch Chí Kiên là người không được hoan nghênh.

Trong mắt những phú hào ông trùm bọn hắn, không mời mà đến chỉ có trộm, hoàn toàn bất lịch sự.

“Ta biết Lôi tiên sinh đang tức giận, nhưng cũng không còn cách nào. Ta cũng không muốn như thế. Nếu ngươi muốn biết lý do, chi bằng ta có thể ngồi xuống trước rồi nói hay không.”

Lôi Tuyệt Khôn nheo mắt, lập tức chỉ vào ghế salon bên cạnh Trần Bảo Châu: “Mời ngồi.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười bước qua, ngồi xuống sát bên cạnh Trần Bảo Châu.

Sau khi ngồi xuống, hắn ngửi thấy một mùi thơm, là phát ra từ trên người Trần Bảo Châu.

Thạch Chí Kiên quay đầu lại nhìn công chúa điện ảnh tiếng tăm lừng lẫy, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Chào ngươi, Bảo Châu tiêu thư, ta là người rất đam mê điện ảnh.” Nói xong, hắn chủ động đưa tay ra.

Lôi Tuyệt Khôn và Tào Đạt Hoa đều mở to mắt. Người trẻ tuổi chẳng khác nào con khỉ, bây giờ là lúc nào rồi còn lo tán gái.

Trong lúc Thạch Chí Kiên gặp mặt Lôi Tuyệt Khôn.

Trâu Văn Hoài mặc vest chỉnh chu đến công ty Thiệu thị, chuẩn bị tìm ông trùm Thiệu cầu tình.

Để tỏ vẻ mình có đủ thành ý, Trâu Văn Hoài đã mua rất nhiều bánh trứng nướng mới ra lò đến.

Trâu Văn Hoài biết bình thường ông trùm Thiệu thích ăn bánh trứng nhất, nhất là khi xem phim demo trước, hắn phải có để ăn.

Trong văn phòng không có ai.

Ông trùm Thiệu cố ý để hắn chờ ở đây.

Trâu Văn Hoài đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn món bánh trứng nướng của mình, trứng sắp sửa nguội cả rồi.

Đợi khoảng mười phút.

Trâu Văn Hoài có chút mất kiên nhẫn. Hắn cũng nhìn ra được ông trùm Thiệu đang cố ý làm khó dễ hắn. Vì thế, hắn móc một cái bánh trứng nướng cắn một cái thật mạnh: “Mẹ kiếp, cho ngươi ăn ngươi lại không ăn. Ngươi cho rằng ta nhất định phải xin xỏ ngươi sao? Ta cũng cần mặt mũi mà. Chờ thì cũng đã chờ rồi, mặc kệ, lão tử phải đi về. Sau này, ta không thèm đến đây cầu ngươi nữa.”

Khi nói, Trâu Văn Hoài cắn xong cái bánh, chuẩn bị quay người đi về.

Hắn vừa quay người, thiếu chút nữa đụng phải một người. Hắn nhìn thấy người kia dáng người cao gầy, miệng ngậm điếu thuốc nheo mắt nhìn hắn. Không phải ông trùm Thiệu thì còn ai nữa?

Ông trùm Thiệu khinh thường gõ tàn thuốc, hỏi Trâu Văn Hoài: “Món bánh trứng này ăn có ngon không?”

Trâu Văn Hoài miệng ngậm bánh trứng, mở to mắt, nói không nên lời.

Khụ khụ! Trâu Văn Hoài vội nhổ miếng bánh trứng trong miệng vào tay của mình rồi chạy đến ném vào thùng rác, sau đó chạy lại dùng khăn tay lau miệng, lúc này hắn mới cung kính ngẩng đầu đưa một cái bánh trứng khác cho ông trùm Thiệu: “Chào Thiệu tiên sinh, ta mời ngươi ăn bánh trứng.”

Ông trùm Thiệu liếc nhìn một cái, khinh thường chỉ cái bàn bên cạnh: “Bỏ ở đó đi.”

“A, vâng.” Trâu Văn Hoài vội bỏ đồ trong tay lên bàn, trong lòng suy nghĩ không biết ông trùm Thiệu có nghe thấy những lời mắng chửi của mình vừa nãy không?

“Ta nghe thấy hết những lời ngươi nói vừa nãy.”

“Sao?”

Trâu Văn Hoài căng thẳng nhìn ông trùm Thiệu.

Ông trùm Thiệu lạnh lùng nói: “Tới nhờ người ta giúp mình, miệng lại còn không sạch, trước kia ta dạy ngươi như thế nào?”

Trâu Văn Hoài cúi đầu: “Còn không phải ngươi cố tình bắt ta chờ ở đây, trong lòng ta phải tức giận chứ?”

“Làm người thì phải biết nhịn.” Ông trùm Thiệu bước qua, ngồi xuống ghế ông chủ của mình.

Trâu Văn Hoài do dự một chút, cũng muốn ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nhưng không ngờ lại bị ông trùm Thiệu nói: “Ta có bảo ngươi ngồi xuống không? Không biết quy củ gì cả.”

Trâu Văn Hoài tức đến mức trợn trắng mắt. Đáng tiếc, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

“Thiệu tiên sinh, ngươi cũng biết lần này ta đến đây là để làm gì mà.”

“Đương nhiên biết, vì mục đích sắp xếp phim. Gia Hòa các ngươi quay xong bộ phim thì sao? Thu mua rạp chiếu phim Cathay thì như thế nào? Muốn kiếm tiền bán vé còn không phải đến cầu ta sao?” Ông chủ Thiệu cực kỳ kiêu ngạo, nhướng mày khinh thường nhìn vẻ mặt đau khổ của Trâu Văn Hoài.

“Nếu ngươi đã biết, ta mong rằng ngươi mở một mặt lưới.”

“A, đây là ngươi cầu ta sao? Ta có nghe lầm không?”

“Ngươi không nghe lầm đâu, ta đích thật đang cầu xin ngươi đấy.” Trâu Văn Hoài cố gắng chịu đựng, ủy khúc cầu toàn nói.

Ông trùm Thiệu cười nói: “Muốn cho ta giúp ngươi cũng được, chỉ có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Quỳ xuống.”

Hết chương 603.
Bình Luận (0)
Comment