Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 602 - Chương 602. Bây Giờ Thì Có Thể Hẹn Trước Được Chưa?

Chương 602. Bây giờ thì có thể hẹn trước được chưa?
Chương 602. Bây giờ thì có thể hẹn trước được chưa?

Thạch Chí Kiên ngồi xe Bentley đến công ty xe buýt Cửu Long. Hắn bảo Trần Huy Mẫn ngừng xe, cầm một túi công văn bước vào trong tòa nhà.

Bảo vệ canh cổng thấy Thạch Chí Kiên không tầm thường, Trần Huy Mẫn đằng sau lại càng kiệt ngạo, hỏi cũng không dám hỏi, để hai người tự do đi vào.

Điều này khiến cho Thạch Chí Kiên cảm thấy kinh ngạc. Rất nhiều từ ngữ mà hắn đã chuẩn bị trong đầu không sử dụng một từ nào.

“Thoạt nhìn thì mấy tam ca Ấn Độ tương đối có đạo đức nghề nghiệp hơn. Mặc kệ là giàu nghèo sang hèn, chỉ cần bọn hắn giữ cửa, tất cả đều phải hỏi một chút.”

Thạch Chí Kiên thầm nghĩ trong lòng, sau đó cùng với Trần Huy Mẫn bước vào trong thang máy.

Tòa nhà công nghiệp này được xây dựng cách đây gần năm năm. Thang máy hơi cũ do sử dụng thường xuyên.

Có rất nhiều quảng cáo nhỏ cỡ lòng bàn tay được dán trong thang máy, chẳng hạn như công thức bí mật được truyền lại từ xa xưa để chữa bệnh giang mai, cái gì là thông báo tuyển dụng tiểu thư cho hộp đêm, vũ trường… đủ loại.

Những tờ quảng cáo này lại khiến cho Thạch Chí Kiên có một cảm giác thân thiết không nói ra được. Kiếp trước của hắn, trên các cột điện cũng có dán những tờ quảng cáo như vậy, được gọi là thuốc cao da chó.

Cạch.

Thang máy dừng lại ở tầng tám.

Thạch Chí Kiên bước ra khỏi thang máy, đi thẳng sang một bên để nhìn cách bố trí của tòa nhà ở tầng này.

Sau đó, hắn bước về phía văn phòng Lôi Tuyệt Khôn.

Còn chưa đến cửa, hắn đã nhìn thấy một cái bàn thư ký nằm ở đằng trước.

“Xin chào, ta muốn tìm Lôi Tuyệt Khôn Lôi tiên sinh.” Thạch Chí Kiên vô cùng khách sáo nói với nữ nhân viên thư ký.

Nữ thư ký đang ngồi sơn móng tay của mình. Đây là sản phẩm nàng mới mua hôm qua, vẫn còn đang dùng thử. Cho nên, nàng không ngẩng đầu lên, mất kiên nhẫn nói: “Có hẹn trước không?”

“Không có.”

“Vậy thì không được rồi. Ai mà không hẹn Lôi tiên sinh trước thì không thể gặp được.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, móc lấy năm mươi đô la từ trong ví ra: “Bây giờ thì có thể hẹn trước được chưa?”

Hắn vốn tưởng rằng nữ thư ký sẽ mỉm cười lấy lòng rồi nhận lấy, sau đó hắn sẽ thuận lợi đi vào.

Suy cho cùng thì xã hội Hồng Kông bây giờ đều như thế này. Phong bao lì xì khi đi ra ngoài tuyệt đối không thể thiếu.

Nhưng hắn không ngờ nữ thư ký rất có cá tính. Nàng nhìn tờ tiền Thạch Chí Kiên đưa cho mình, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Làm cái gì vậy? Ngươi muốn dùng tiền mua chuộc ta? Ngươi cho rằng người trong cả thiên hạ đều tham tiền sao? Thứ gì cũng có thể dùng tiền mua được?”

Thạch Chí Kiên giật mình, không ngờ hắn đã chọc phải tổ ong vò vẽ, vội cười nói: “Thật ngại quá, có thể là do ta hiểu lầm.” Hắn móc ra thêm năm mươi đô la nữa, tổng cộng là một trăm đô la.

“Còn nữa? Ngươi sỉ nhục ta một lần còn chưa đủ? Còn có lần thứ hai? Ngươi đừng tưởng mình đẹp trai thì muốn làm gì thì làm.” Nữ thư ký đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên rồi chỉ ra ngoài cửa: “Ra ngoài. Mời ngươi lập tức ra ngoài.”

Khóe mắt Thạch Chí Kiên co quắp mấy lần, sau đó vẫy tay với Trần Huy Mẫn: “Giải quyết nàng.”

“Vâng, ông chủ.”

“Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm cái gì? Đồ bất lịch sự.”

Không đợi nữ thư ký hét to lên, Trần Huy Mẫn đã chặt cổ tay vào cổ của nàng.

Nữ thư ký té xỉu xuống chỗ ngồi.

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Ngươi ở đây canh chừng, để ta vào xem.”

Trần Huy Mẫn nhét nữ thư ký xuống đáy bàn, sau đó hắn nghênh ngang ngồi xuống bàn thư ký, cầm chai sơn móng tay ngó nghiêng một chút rồi vứt sang một bên, cầm một quyển tạp chí thời trang lật đến phần áo lót, bắt đầu xem một cách say sưa.

Thạch Chí Kiên bước vào phòng làm việc của Lôi Tuyệt Khôn, lịch sự đưa tay gõ ba cái cộc cộc cộc. Hắn cũng không đợi bên trong có tiếng đáp lại hay không, hắn mở thẳng cửa bước vào.

Ba người trong phòng lập tức nhìn về phía hắn.

Phía sau bàn làm việc, một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi tướng ngũ đoản dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Không cần phải nói, người này là ông trùm bóng tối tiếng tăm lừng lẫy Lôi Tuyệt Khôn.

Ngoài ra còn có hai người đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon. Một người tóc chải ngược ra sau, là Ảnh Đàn Thiết Hán rất nổi tiếng Tào Đạt Hoa.

Người còn lại là một mỹ nhân có vẻ đẹp cổ điển. Lúc này nàng đang dùng ánh mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên biết đối phương. Bởi vì nàng thường xuyên xuất hiện trong phòng của Thạch Ngọc Phượng. Nói một cách chính xác, nàng là thần tượng siêu cấp của Thạch Ngọc Phượng, đại minh tinh Trần Bảo Châu.

Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Tại sao Tào Đạt Hoa và Trần Bảo Châu lại xuất hiện ở đây? Bọn hắn là diễn viên của Thiệu thị mới đúng chứ. Nếu hắn nhớ không lầm, Tào Đạt Hoa và Trần Bảo Châu là vương bài của Thiệu thị.

Thạch Chí Kiên làm sao biết, lần này Tào Đạt Hoa cùng Trần Bảo Châu đến là muốn thương lượng với Lôi Tuyệt Khôn việc thành lập công ty điện ảnh.

Tào Đạt Hoa ngoại trừ là diễn viên, hắn còn có đầu óc kinh doanh. Lần này hắn cùng với con gái nuôi Trần Bảo Châu chuẩn bị hợp tác với lão đại Lôi Tuyệt Khôn, thành lập công ty điện ảnh Văn Hoa.

Hắn phụ trách quay phim, Lôi lão đại phụ trách chiếu trên cụm rạp Lệ Thanh. Hai bên hợp tác cùng nhau kiếm tiền.

Nói thế nào Tào Đạt Hoa cũng có tiếng tăm trong giới, cộng thêm hắn có tiền. Đáng tiếc, sau này hắn nghiện cờ bạc, thua mất ba trăm triệu.

Vì thế, Lôi lão đại mới nể tình, thân thiết trò chuyện với hắn như thế.

Hết chương 602.
Bình Luận (0)
Comment