Thời đại này, Thiệu thị chính là bá chủ ảnh đàn.
Những bộ phim của Thiệu thị đều thuộc tinh phẩm, đã sớm xâm nhập lòng người. Không có phim của Thiệu thị, các rạp chiếu phim làm sao mà kiếm tiền?
So sánh với Thiệu thị, Gia Hòa chẳng khác nào một đứa bé mới sinh, tương lai như thế nào, không ai đoán trước được. Cho nên, vì lý do an toàn, vẫn nên nghe theo Thiệu thị, trân quý sinh mệnh, rời xa Gia Hòa.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Hầu hết các rạp chiếu phim Cathay mà chúng ta mua lại đều ở Singapore, Malaysia, Thái Lan và những nơi khác. Ở Hồng Kông chỉ có hai hoặc ba rạp chiếu phim.” Trâu Văn Hoài vuốt mi tâm, nói.
“Đúng vậy, cho dù hai ba rạp này đồng loạt chiếu cả ngày, cũng không kiếm lại đủ tiền đầu tư chứ đừng nói chi lợi nhuận.” Hà Quan Xương buồn bã nói.
“Không ngờ Thiệu thị không cần mặt mũi, lấy lớn hiếp nhỏ như vậy.” Trần Tự Cường tức giận nói.
“Đáng tiếc, Thạch tiên sinh muốn dựa vào bộ phim này để kiếm tiền, chỉ sợ phải xong đời rồi.”
Trâu Văn Hoài còn chưa dứt lời đã nghe một giọng nói vang lên: “Yên tâm đi, ta không xong đời được đâu.”
“Thạch tiên sinh, tại sao ngươi lại đến đây?”
Mọi người không khỏi kinh ngạc.
Sau khi Thạch Chí Kiên chuyển sang mảng bất động sản, hắn rất ít khi đến Gia Hòa.
Hơn nữa, Thạch Chí Kiên cũng đã thực hiện lời hứa trước đó của mình, tuyệt đối không can thiệp vào việc kinh doanh của đám người Trâu Văn Hoài. Cho nên, việc Thạch Chí Kiên xuất hiện khiến cho mọi người không khỏi giật mình.
“Ta đến là để cho mọi người uống một viên định tâm hoàn. Các ngươi hãy chuẩn bị một chút. Bộ phim của chúng ta sẽ được công chiếu trên toàn Hồng Kông. Đến lúc đó, các ngươi sẽ rất vất vả.”
“Cái gì, công chiếu trên toàn bộ Hồng Kông?”
Đám người Trâu Văn Hoài nhìn nhau, hoài nghi không biết Thạch Chí Kiên có phải nôn nóng đến độ bị điên rồi hay không. Hiện tại, Thiệu thị đang tiến hành bao vây Gia Hòa như thế, ba rạp chiếu phim của Gia Hòa có thể làm được cái quái gì chứ.
Nhìn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của mọi người, Thạch Chí Kiên chỉ cười nhạt một tiếng: “Không tin sao? Các ngươi cứ chờ xem kịch vui đi.”
….
Đợi đến khi Thạch Chí Kiên rời khỏi Gia Hòa, đám người Trâu Văn Hoài mới khẽ bàn tán với nhau.
Hà Quan Xương chỉ vào đầu mình: “Có phải nơi này của Thạch tiên sinh có vấn đề hay không?”
“Ta không cho phép ngươi nói Thạch tiên sinh như vậy.” Trâu Văn Hoài nghiêm túc nói: “Dù sao hắn cũng là ông chủ của chúng ta. Cho dù đầu óc của hắn có bị nhúng nước, bị lừa đá, bị khe cửa kẹp, chúng ta cũng không thể nói hắn như vậy.”
Mọi người mở to mắt nhìn Trâu Văn Hoài.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Bây giờ ta đến Thiệu thị đàm phán với ông trùm Thiệu. Bất luận thế nào cũng phải chiếu mấy rạp mới được.” Trâu Văn Hoài nói xong, chỉnh lại cà vạt, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.
Đám người Hà Quan Xương nhìn nhau.
…
Trên chiếc xe Bentley.
“Hắt xì!”. Thạch Chí Kiên dùng khăn tay lau mũi, hoài nghi có người chửi sau lưng mình.
Trong mắt rất nhiều người, hắn đang nói khoác, đầu óc bị nhúng nước, bị kẹp vào khe cửa.
Nhưng Thạch Chí Kiên chỉ cười trừ. Yến tước sao biết chí hồng hộc được?
“Rẽ đi, nằm ngay đằng trước.” Thạch Chí Kiên dặn dò lái xe Trần Huy Mẫn: “Đến công ty xe buýt Cửu Long.”
Công ty xe buýt Cửu Long là công ty vận tải do gia tộc Lôi thị Hồng Kông quản lý.
Ông chủ Lôi Thụy Đức của gia tộc Lôi thị lại càng là nhân vật kiêu hùng một đời.
Lôi Thụy Đức xuất thân tài phiệt thế gia. Hắn đến Hồng Kông phát triển vào những năm 1930, có quan hệ với không ít lãnh đạo cấp cao của Anh ở Hồng Kông, từng trợ giúp quân Anh di chuyển, cứu được không ít người nước ngoài trong thời kỳ Nhật Bản xâm lược.
Vì thế, sau khi người Nhật chiến bại, rời khỏi Hồng Kông, Lôi thị thừa thế quật khởi, thành lập công ty xe buýt Cửu Long, đồng thời nắm trong tay 20% cổ phần công ty.
Dựa vào ngành vận tải gắn liền với sinh kế của người dân này, Lôi thị đã bén rễ ở Hồng Kông, bắt đầu nhúng tay vào kinh doanh bất động sản, phim ảnh. Hiện tại, dưới tay của hắn có rạp chiếu phim Cửu Long, Lệ Thanh, Nhạc Thanh, Khải Thanh và Kim Hồng Cơ. Trong số những rạp chiếu phim này, rạp chiếu phim Lệ Thanh là rạp chiếu phim lớn nhất, đồng thời cũng có danh tiếng nhất. Vì thế, rạp chiếu phim của Lôi thị được gọi chung là rạp chiếu phim Lệ Thanh.
Hiện tại, nhất đại kiêu hùng Lôi Thụy Đức đang dần dần già đi. Hắn đã giao lại phần lớn nghiệp vụ của công ty cho con trai của mình Lôi Tuyệt Khôn.
Lôi Tuyệt Khôn làm việc rất tàn nhẫn, thích nhất là làm những chuyện khác người. Chỉ cần có thể kiếm được tiền, chuyện gì hắn cũng có thể nhúng tay vào. Xưa nay hắn không quan tâm đến việc đầu tư bao nhiêu tiền, vì thế Lôi Tuyệt Khôn cũng được người trong giới gọi đùa là đại gia Lôi.
Người khác không biết rõ nhưng Thạch Chí Kiên thì biết, Lôi Tuyệt Khôn tuyệt đối không phải đại gia đơn giản như vậy.
Kiếp trước, người này cực kỳ thần bí, chẳng những thiếu chút nữa độc quyền giao thông Cửu Long, mà còn suýt đánh sập rạp chiếu phim Gia Hòa và Thiệu thị. Sau khi Lôi Tuyệt Khôn quản lý rạp chiếu phim Lệ Thanh, hắn đã nâng đỡ công ty điện ảnh Tân Nghệ Thành vào năm 1980, lung lạc Mạch Gia, Thạch Thiêm cùng Hoàng Bách Minh, từ đó mở ra cuộc tranh giành quyền bá chủ điện ảnh kéo dài mười năm.
Tân Nghệ Thành dựa vào hệ liệt Ma Vui Vẻ, Hiệp Đạo Song Hùng, Bát Tinh Báo Hỉ, trong vòng mười năm nghiền ép Thiệu thị và Gia Hòa rất nhiều lần.
Lão đại Lôi Tuyệt Khôn cũng vì thế mà được gọi là ông trùm bóng tối.