Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 606 - Chương 606. Ta, Người Giải Phóng Vĩ Đại Của Phim Hồng Kông

Chương 606. Ta, người giải phóng vĩ đại của phim Hồng Kông
Chương 606. Ta, người giải phóng vĩ đại của phim Hồng Kông

Nhất là sau khi Thiệu thị hùng bá Hương Giang, để bảo vệ địa vị bá chủ ảnh đàn của mình, hệ thống bảo đảm lại càng trở nên phổ biến hơn.

Bởi vì hệ thống bảo đảm giống như một sợi xích, siết trên cổ những công ty điện ảnh cỡ trung và nhỏ.

Đối với những công ty lớn như Thiệu thị mà nói, hệ thống bảo đảm chẳng là gì. Huống chi Thiệu thị còn có rạp chiếu phim của mình. Cho dù phim có dở đến cỡ nào cũng không bồi thường bao nhiêu tiền.

Nhưng những công ty điện ảnh cỡ trung thì thảm rồi. Quay phim đã tốn một khoảng tiền lớn, khi chiếu lại phải đóng phí bảo đảm cho rạp chiếu phim. Nếu phim không đắt khách, đường ra duy nhất của bọn hắn là nhảy xuống biển.

Kiếp trước, hệ thống bảo đảm tra tấn người như thế này đã ước chế nghiêm trọng sự phát triển của phim Hồng Kông. Rất nhiều người quay phim độc lập không cách nào chiếu lên. Rất nhiều công ty điện ảnh nhỏ không có tiền đồ phát triển thay phiên nhau đóng cửa. Mãi đến năm 1980, sau khi Lôi Tuyệt Khôn thành lập công ty điện ảnh, hắn đã dẫn đầu phá vỡ chế độ cũ này, từ đó mở ra gông xiềng cứu vớt người làm phim Hồng Kông.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Lôi Tuyệt Khôn chính là người giải phóng vĩ đại của phim Hồng Kông.

Nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên lại vô sỉ đạo văn của Lôi Tuyệt Khôn. Đồng thời còn không cần mặt mũi mà mang thẳng đến trước mặt đối phương.

Ánh mắt Lôi Tuyệt Khôn nheo lại, một lần nữa suy nghĩ đến việc phá vỡ hệ thống bảo đảm của Thạch Chí Kiên.

Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn lại có một xúc động không hiểu thấu, giống như người cầm búa phá cửa là hắn mới đúng.

“Khụ khụ, thật ngại quá, Thạch tiên sinh, ngươi hãy cho người ngoài như ta nói một câu. Ta cũng kinh doanh rạp chiếu phim, nếu ngươi thực hiện phá vỡ hệ thống bảo đảm, sau này ta kinh doanh rạp hát như thế nào nữa? Nếu chẳng may phim chiếu lên chất lượng quá kém, rạp chiếu phim chẳng phải bù lỗ chết sao?” Tào Đạt Hoa không nhịn được chen vào. Kế hoạch phá vỡ hệ thống bảo đảm kinh thiên này, hắn chưa bao giờ nghe qua.

Lôi Tuyệt Khôn cảm thấy Tào Đạt Hoa hỏi câu hỏi này rất hay, tránh cho việc hắn phải lên tiếng. Hắn chỉ nhìn Thạch Chí Kiên, xem đối phương trả lời như thế nào.

“Cái này đơn giản thôi.” Thạch Chí Kiên cười nói: “Phim không hay thì hủy bỏ, hoặc đơn giản là sắp xếp phim theo số người xem.”

“Ồ, sắp xếp phim theo số người xem?” Đám người Lôi Tuyệt Khôn lần đầu tiên nghe được những từ ngữ mới mẻ này.

Sau đó, Thạch Chí Kiên giải thích cho mọi người biết làm thế nào phá vỡ hệ thống đảm bảo, làm thế nào áp dụng suất chiếu theo tỷ lệ người xem. Người xem nhiều thì xếp nhiều suất chiếu hơn, phim nào ít người xem thì xếp ít suất, chiếu vài ba ngày rồi bỏ.

Để giữ gìn chi phí vận hành rạp chiếu phim, làm thế nào để thương lượng với những nhà sản xuất phim trong việc phân chia tỷ lệ lợi nhuận.

Tăng tỷ lệ lợi nhuận thay vì duy trì hệ thống bảo đảm để hai bên tương tác tích cực và hiệu quả hơn.

Ngoài ra, khi bán vé xem phim sẽ bán kèm theo nước ngọt, mì tôm, bắp rang…Đồng thời chia rạp chiếu phim lớn thành những phòng chiếu phim nhỏ để có thể chiếu được nhiều phim. Có thể phân loại phim thành phim hài, phim hành động, thậm chí có thể sử dụng một phòng riêng biệt để chiếu phim tình cảm.

Thạch Chí Kiên chậm rãi nói. Đây đều là chiêu thức của các rạp chiếu phim lúc trước, nhưng nghe vào lỗ tai của đám người Lôi Tuyệt Khôn lại như sấm bên tai, nghe mới mẻ vô cùng.

Bọn hắn chỉ cảm thấy mỗi một câu một chữ phát ra từ trong miệng của Thạch Chí Kiên không thể tưởng tượng nổi, đều có ý vị sâu xa.

Trần Bảo Châu chỉ biết đóng phim, chứ chưa kinh doanh rạp chiếu phim bao giờ. Nhưng dù vậy nàng vẫn có thể nghe hiểu. Nếu những gì Thạch Chí Kiên nói có thể thực hiện được, giới điện ảnh Hồng Kông sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Một người thay đổi cả ngành điện ảnh!

Thật đáng sợ.

“Tình huống đại khái chính là như vậy. Nếu ông chủ Lôi chịu dẫn đầu phá vỡ quy luật bất hợp lý cổ lỗ sĩ này, như vậy ngươi chính là người giải phóng vĩ đại giới phim ảnh Hồng Kông. Đến lúc đó, rạp chiếu phim Lệ Thanh không sợ không có phim chiếu lên. Ngược lại, sẽ có rất nhiều người sản xuất phim độc lập, còn có người của công ty điện ảnh nhỏ chạy đến tranh nhau đưa cho ngươi chiếu. Thiệu thị thì sao? Mặc dù bọn hắn có thể độc quyền nhưng có thể độc quyền được bao lâu?” Giọng điệu của Thạch Chí Kiên lộ ra sự khinh thường.

Lôi Tuyệt Khôn động tâm không thôi.

Tào Đạt Hoa rốt cuộc không nhịn được: “Không sai. Thiệu thị làm lão đại lâu như vậy, cũng nên nhường lại chỗ ngồi của mình rồi.”

Có thể thấy được vị Tào Thiết Hán này đã chịu nhiều đau khổ với Thiệu thị.

Trên thực tế cũng đúng như vậy. Tào Đạt Hoa là người có kinh nghiệm trong giới điện ảnh, dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy giúp Thiệu thị quay rất nhiều bộ phim ăn khách, nổi tiếng nhất là Như Lai Thần Chưởng.

Nhưng cát sê mà Thiệu thị trả cho hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chưa đủ hắn đi Macao chơi một ván.

Đây cũng là lý do Tào Đạt Hoa muốn tìm cụm rạp chiếu phim của riêng mình. Hắn đã chủ động tìm Lôi Tuyệt Khôn để xây dựng công ty điện ảnh Văn Hoa.

Chỉ một câu, bị ép đến đường cùng thì chó cũng phải nhảy tường, huống chi hắn là Như Lai Thần Chưởng đại hiệp.

Hết chương 606.
Bình Luận (0)
Comment