Biểu hiện của Lôi Tuyệt Khôn hơi do dự một chút. Hắn không giống Tào Đạt Hoa.
Tào Đạt Hoa một thân một mình, cái gì cũng không sợ.
Nhưng Lôi Tuyệt Khôn hắn gia đại nghiệp đại, rạp chiếu phim Lệ Thanh cũng rất lớn, không thể tùy tiện đánh cược được.
“Khụ khụ, Thạch tiên sinh, những chuyện này tạm thời gác sang một bên. Bây giờ ta hỏi đến quảng cáo trên xe buýt của ngươi là có ý gì?”
Lôi Tuyệt Khôn đột nhiên chuyển chủ đề.
Tào Đạt Hoa không vui khi lời nói của mình bị chệch hướng.
Thạch Chí Kiên mỉm cười đáp: “Cái này thì đơn giản thôi. Chỉ cần phun sơn quảng cáo thương mại lên xe buýt của ngươi. Đó có thể là quảng cáo của người nổi tiếng, áp phích phim hoặc quảng cáo bán trà sữa, sô cô la hoặc đồng hồ xa xỉ.”
Ánh mắt Lôi Tuyệt Khôn sáng lên, chỉ cảm thấy chủ ý này rất hay.
Xe buýt của công ty xe buýt Cửu Long luôn "đơn giản và thanh lịch" vì chính quyền Hồng Kông thuộc Anh kiểm soát chặt chẽ quyền tự do ngôn luận.
Đặc biệt là các phương tiện cỡ lớn như xe buýt thỉnh thoảng đi ngang qua thành phố không được dán bất kỳ khẩu hiệu nào.
Nhưng bây giờ không còn là khẩu hiệu nữa mà là quảng cáo!
Quảng cáo kiếm được rất nhiều tiền!
Vậy thì chỉ cần đưa cho mấy tên người nước ngoài đó một ít tiền là sẽ được chấp thuận. Người nước ngoài rất tham tiền.
Lôi Tuyệt Khôn càng nghĩ càng cảm thấy vui, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Thạch Chí Kiên đột nhiên nói một câu: “Nhưng nếu muốn làm quảng cáo thân xe, ngoài việc trả tiền cho đám người nước ngoài, nhất định phải phá vỡ hệ thống bảo đảm.”
“Cái gì?” Mộng đẹp của Lôi Tuyệt Khôn không khỏi vỡ vụn, kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên, không rõ vì sao cái thứ đồ chơi này lại có liên quan đến hệ thống bảo đảm.
Tào Đạt Hoa cũng khó hiểu nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bưng tách trà sữa lên uống một hớp, sau đó ngẩng đầu nói: “Rất đơn giản, muốn quảng cáo thân xe phải phá bỏ khuôn mẫu và mở ra quyền tự do ngôn luận, để thế giới bên ngoài không có bất kỳ định kiến nào. Bằng không, cho dù ngươi nhét tiền đưa cho đám người nước ngoài, bọn hắn cũng không dám cho ngươi làm.”
“Hãy tưởng tượng, những chiếc xe buýt tràn ngập hoa rực rỡ và liễu xanh. Cho dù không có khẩu hiệu, nếu hình ảnh có phản ánh hoặc quảng cáo có ẩn ý thì sao? Ai có thể chịu trách nhiệm? Hậu quả ai có thể gánh chịu?”
“Vậy thì sản phẩm thử nghiệm tốt nhất là poster phim! Làm poster phim trên thân xe là ít rủi ro nhất. Phim đã được kiểm duyệt, chuyện gì có thể xảy ra? Còn ông chủ Lôi, nếu ngươi muốn làm poster phim trên thân xe, chúng ta nhất định phải thu mua nhân tâm của những người làm phim. Nhưng thu mua như thế nào, ngươi không cần ta phải nói chứ?” Thạch Chí Kiên mỉm cười cầm tách trà sữa nói.
Gương mặt của Lôi Tuyệt Khôn trở nên chấn kinh, biểu hiện trên nét mặt bắt đầu “muôn màu muôn vẻ”.
Gặp quỷ rồi! Lượn quanh cả nửa ngày, hắn vẫn bị người thanh niên kia tính toán.
Tào Đạt Hoa cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn Thạch Chí Kiên, đột nhiên cảm thấy dáng dấp của đối phương rất giống hồ ly.
Trần Bảo Châu lại càng nhìn thẳng vào Thạch Chí Kiên, ánh mắt sắp chảy ra nước. Tại sao người trẻ tuổi này lại ưu tú đến như vậy?
Thạch Chí Kiên biết đã đến lúc kết thúc cuộc đàm phán hôm nay.
Cho nên, hắn buông tách trà sữa xuống, đứng dậy lịch sự chỉnh lại áo vest, hai mắt nhìn thẳng Lôi Tuyệt Khôn: “Ông chủ Lôi, ta đã trình bày xong rồi. Rốt cuộc ngươi có đồng ý hợp tác với ta cùng nhau phá vỡ hệ thống bảo đảm đáng chết đó không, cho phép phim Gia Hòa chúng ta trình chiếu trong cụp rạp chiếu phim của ngươi, hay vẫn tiếp tục duy trì tình huống hiện tại, để Thiệu thị một nhà độc đại, độc bá Hương Giang?”
Ánh mắt Lôi Tuyệt Khôn đảo một vòng, sau đó cắn răng một cái đứng lên, đưa tay với Thạch Chí Kiên: “Ta lựa chọn hợp tác với ngươi.”
Thạch Chí Kiên còn chưa biết làm sao, Tào Đạt Hoa đã kích động lên, đứng phắt dậy đưa tay ra: “Nói hay lắm, tính cho ta một phần. Dưới cờ của ta cũng có một hai rạp chiếu phim. Ta có thể sắp xếp xuất chiếu cho ngươi.”
Thạch Chí Kiên ngây ra, không nghĩ đến Tào Thiết Hán lại ra sức như vậy.
Lôi Tuyệt Khôn cũng giật mình. Nhiều người thì sức lớn. Đây tuyệt đối là chuyện tốt.
Ba người nắm tay nhau.
Hào khí Tào Đạt Hoa vượt mây: “Bà nội gấu, ta là người Sơn Đông. Chúng ta hãy cùng nhau hợp tác đánh ngã Thiệu thị.”
“Đúng, đánh ngã Thiệu thị.”
Ba người cùng kêu lên.
Đinh tai nhức óc.
…
“Bảo ta quỳ xuống?” Trâu Văn Hoài làm sao cũng không ngờ ông trùm Thiệu lại đưa ra yêu cầu quá đáng như thế.
“Thế nào, ngươi có đồng ý hay không?” Ông trùm Thiệu cười nhạt: “Cầu người mà còn làm cao. Phần tử phản bội chạy trốn khỏi Thiệu thị như ngươi còn biết xấu hổ sao?”
Trâu Văn Hoài cắn răng. Đúng vậy, không được lựa chọn, nhất định phải giải quyết hôm nay. Bằng không, phim mới của Gia Hòa sẽ không cách nào chiếu lên.
Trâu Văn Hoài khẽ cắn môi, chậm rãi quỳ xuống. Lúc này…