Kim Dung không ngờ sự việc lại lớn đến như vậy. Hắn vốn muốn làm nguội Cổ Long trước rồi mới trả giá với đối phương, không ngờ lại bức đối phương bay luôn.
Hiện tại, những người đam mê kiếm hiệp ngày nào cũng bao vây bên ngoài Minh Báo, yêu cầu Minh Báo cho gọi Cổ Long về, tiếp tục đăng truyện.
Sau khi hiểu rõ tình huống, trong lòng Thạch Chí Kiên lập tức có quyết định. Hắn mỉm cười nói với đám học sinh: “Đi học cho giỏi trước đi, đừng quan tâm những thứ vô dụng này.”
Nói xong, hắn cầm cặp công văn bước vào trong tòa nhà.
Đám học sinh đằng sau khó chịu nói: “Ngươi là ai chứ? Dài tay quá nhỉ.”
“Đúng vậy, ngươi có tư cách gì mà quản chúng ta?”
“Khụ khụ, hắn hình như là Thạch Chí Kiên thì phải.” Một học sinh bỗng nhiên lên tiếng.
“Ơ, là Thạch Chí Kiên?”
“Bất động sản Thần Thoại? Vườn Sao Băng? F4.”
Đám học sinh không khỏi choáng váng, đứng thẳng nhìn chằm chằm bóng lưng của Thạch Chí Kiên.
Nam nhân dám can đảm xưng mình là “thần”.
Thần tượng kia rồi!
…
Thạch Chí Kiên rất quen thuộc với tình huống trong Minh Báo. Nói đến, Thần Thoại và Minh Báo vẫn là quan hệ đối tác chiến lược. Cho đến nay, Minh Báo cũng rất chiếu cố Thần Thoại. Gặp chuyện xấu của Thạch Chí Kiên, bọn hắn chưa từng bỏ đá xuống giếng, ngược lại nhiều khi còn trợ uy cho Thần Thoại.
Ví dụ như lần này bất động sản Thần Thoại thành lập, còn có hạng mục Vườn Sao Băng khởi động, Minh Báo đều đưa tin.
Lần này, Thạch Chí Kiên đến muốn thương lượng việc đăng quảng cáo phim trên Minh Báo.
Thư ký của Kim Dung nhận ra Thạch Chí Kiên. Nàng chỉ thông báo một chút rồi mời Thạch Chí Kiên vào trong.
Thạch Chí Kiên tiến vào phòng làm việc của Kim Dung, thấy Kim Dung đang cùng với nhị đương gia của Minh Báo là Thẩm Bảo Tân bàn luận chuyện gì đó. Hắn thấy Thạch Chí Kiên bước vào, lập tức chỉ vào ghế sofa bảo đối phương ngồi xuống chờ.
Thạch Chí Kiên bỏ cặp công văn xuống, thấy trên bàn trà có gạt tàn, lập tức kéo qua, rót ít nước vào bên trong gạt tàn rồi lấy một điếu thuốc ra hút.
Đột nhiên.
Kim Dung và Nhị đương gia Thẩm Bảo Tân cãi nhau.
“Không thể nào? Nếu người nào cũng rao giá trên trời như vậy, báo chí chúng ta làm sao mà còn làm được nữa?”
Kim Dung tức giận tháo mắt kính xuống, cầm lấy miếng vải mềm lau thật mạnh.
“Bây giờ chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn. Độc giả yêu cầu Cổ Long tiếp tục đăng Tiểu Lý Phi Đao nhiều kỳ lên báo của chúng ta. Nếu chúng ta không làm theo, sợ rằng sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện. Ngươi cũng biết, những người đó đều thiếu giáo dục, nhiều người trong số bọn hắn còn là học sinh. Mấy chuyện như ném sơn, ném đá, phóng hỏa biết đâu chừng cũng có thể xảy ra.”
Dừng một chút, Thẩm Bảo Tân nói tiếp: “Lão Tra, ngươi không phải chưa từng khuất phục mấy chuyện này. Năm đó, khi ngươi viết Thần Điêu Hiệp Lữ, ban đầu ngươi muốn viết Tiểu Long Nữ chết, để Dương Quá đến với Quách Phù, ngươi không phải cũng bị những độc giả mê truyện ảnh hưởng, còn gửi dao cho ngươi, uy hiếp ngươi ra ngoài cẩn thận một chút. Cuối cùng, ngươi cũng phải chịu khuất phục, vì bọn hắn mà sửa lại kết cục sao?”
Những lời Thẩm Bảo Tân nói là chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời này của Kim Dung.
Nam đó, Kim Dung sáng tác Thần Điêu Hiệp Lữ, ban đầu hắn sắp xếp Dương Quá yêu Quách Phù. Quách Phù cũng yêu Dương Quá. Tình yêu giữa hai người là chia chia hợp hợp, từ hiểu lầm đến thấu hiểu lẫn nhau, cuối cùng trở thành hiệp lữ cái thế.
Đồng thời, trong quyển tiểu thuyết này, Kim Dung đã âm thầm chỉ ra rất nhiều.
Đầu tiên là thần điêu. Trong quyển sách chỉ có Dương Quá và Quách Phù nuôi đại điêu mà thôi. Đồng thời, sau khi Dương Quá có được thần điêu, phản ứng đầu tiên là muốn cho Quách Phù xem, khoe khoang trước mặt nàng.
Tiếp theo, cái gọi là hiệp lữ là hành tẩu giang hồ, cứu dân trong dầu sôi lửa bỏng. Dương Quá đã làm, còn Tiểu Long Nữ thì tị thế không xuất hiện.
Ngược lại, Quách Phù vẫn luôn kế thừa di chí của phụ mẫu, cho dù người đang ở trong hiểm cảnh cũng không hối hận.
Từ phương diện này mà nói, Dương Quá và Quách Phù mới xứng với hai chữ hiệp lữ.
Cuối cùng, Dương Quá từ đầu đến cuối không hề hận Quách Phù. Đến phút cuối cùng nhất vẫn không ngừng cứu nàng.
Thậm chí từ rất nhiều chi tiết có thể thấy được Dương Quá đối với Tiểu Long Nữ chỉ là tôn kính. Ngươi tốt với ta, ta tốt với ngươi mà thôi.
Dương Quá đối đãi với Quách Phù là vừa yêu vừa hận, cảm thấy tự ti mặc cảm trước mặt Quách Phù, nhưng lại luôn muốn Quách Phù chú ý.
Đáng tiếc, một mối tốt như vậy lại không được độc giả thích, bức Kim Dung viết Tiểu Long Nữ chết rồi sống lại sau mười sáu năm, cuối cùng sửa lại cốt truyện của mình, đè đầu trâu uống nước, để Dương Quá và Tiểu Long Nữ thành một đôi.
Ngay cả Kim Dung cũng cảm thấy mình làm như vậy quả thật có lỗi với cốt khí văn nhân, nhưng lúc đó Minh Báo vừa cất bước, cần dựa vào độc giả để duy trì sinh kế. Độc giả là phụ mẫu áo cơm. Vì kiếm ăn, hắn cũng đành khuất phục mà thôi.
“Lão Thẩm, ngươi đừng bóc vết sẹo của ta ra nữa. Bây giờ Minh Báo không còn giống như ngày xưa. Ta không nuông chiều độc giả nữa đâu.”
“Đây không phải vấn đề quen hay không quen, mà là vấn đề độc giả bạo động. Đám học sinh đó một khi điên lên sẽ rất đáng sợ. Một mồi lửa cũng có khả năng thiêu hủy Minh Báo của chúng ta. Đến lúc đó, ta xem lão Tra ngươi thà bị gãy chứ không chịu cong, không sờn lòng như thế nào?”