“Ca ca, hai người kia nói cái gì vậy? Tại sao ta lại không nghe được?” Tiểu nha đầu Tuệ Anh Hồng kề sát tai vào cửa phòng Tô Ấu Vi, dùng sức lắng nghe.
Ca ca của cô bé là Tuệ Thiên Tứ cũng dán lỗ tai vào cửa phòng: “Ngươi nhỏ giọng một chút đi. Ta không nghe được hai người đó nói cái gì cả.”
Xú Ngư Minh từ trong gian phòng bước ra, thấy con trai và con gái đang đứng ở góc tường, không khỏi nổi giận, một tay kéo hai đứa nhỏ ra ngoài, nhỏ giọng dạy bảo: “Tại sao các ngươi lại như vậy chứ? Nghe lén người khác nói chuyện là không tốt. Giáo viên ở trường không dạy cho các ngươi làm người là phải lương thiện và ngay thẳng sao?”
“Xin lỗi, cha. Chúng ta sai rồi.” Hai tiểu gia hỏa cúi đầu xin lỗi.
“Biết sai rồi còn không mau đi ngủ.”
“Vâng, thưa cha.” Hai đứa bé vội vàng chuồn đi.
“Haiz, hai tiểu gia hỏa này thật là thiếu giáo dục.” Xú Ngư Minh lắc đầu thở dài, sau đó hắn nhìn chung quanh một chút rồi cũng áp lỗ tai của mình vào cửa: “Bọn hắn đang làm cái gì nhỉ?”
Không đợi Xú Ngư Minh nghe được điều gì, cạch một tiếng, cửa phòng mở ra. Tô Ấu Vi tiễn Thạch Chí Kiên ra ngoài.
Xú Ngư Minh vẫn còn duy trì tư thế nghiêng người, vểnh tai nghe lén. Hắn ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên, xấu hổ nói: “Ta đang chuẩn bị đi tiểu. Khụ khụ, ta không cẩn thận đi nhầm chỗ. Xin lỗi!” Nói xong, hắn vội vàng bỏ chạy.
“Minh ca sao thế nhỉ?” Tô Ấu Vi hoài nghi hỏi.
Thạch Chí Kiên lắc đầu: “Không có gì đâu, hiếu kỳ hại chết mèo thôi.”
“Ơ, tại sao mèo con lại chết?”
…
Tiểu nha đầu Tuệ Anh Hồng và anh trai Tuệ Thiên Tứ chuẩn bị rửa chân lên giường ngủ.
“Ca ca, tối nay không biết ta có thể ngủ với ngươi hay không?” Bàn chân nhỏ của Tuệ Anh Hồng lắc lư trong chậu nước.
‘Tại sao?”
“Tối hôm qua ta ngủ trên giường của cha mẹ. Bọn hắn một cái chăn, ta một cái chăn. Ngủ đến nửa đêm, ta nghe mẹ nói, “phải chết”, “phải chết”.”
“Ơ, xảy ra chuyện gì à? Mẹ bệnh sao?”
Tuệ Anh Hồng gật đầu: “Hình như là mẹ bị bệnh, nhưng cũng hình như là cha đánh mẹ.”
“Cha đánh mẹ?” Tuệ Thiên Tứ mở to mắt.
“Đúng vậy, mẹ không ngừng nói với cha rằng ngươi giết chết ta đi, ta không sống được nữa.”
Tuệ Thiên Tứ vội vàng dùng tay che miệng em gái, nhìn xung quanh rồi nói: “Ngươi không được ăn nói lung tung.”
“Tại sao?”
“Bởi vì chờ ngươi lớn ngươi sẽ biết.”
Tuệ Anh Hồng nghiêng đầu, không rõ cho lắm: “Tại sao người lớn thích đánh nhau như vậy? Còn trẻ con đánh nhau thì bị mắng?”
Cô bé nghĩ mãi mà không rõ.
…
Hai ngày trước khi bộ phim Thần Thoại được công chiếu.
Cùng lúc đó.
Bất động sản Thần Thoại do Thạch Chí Kiên thành lập cùng với kế hoạch biệt thự Vườn Sao Băng của bất động sản Thần Thoại đã khiến toàn bộ Hồng Kông nổ tung.
“Bây giờ có ai mà chưa từng nghe đến bất động sản Thần Thoại chứ? Đúng là tài giỏi.”
“Đúng vậy, bất động sản Thần Thoại sắp sửa bán ra khu biệt thự Vườn Sao băng. Đây là biệt thự cao cấp trong số những biệt thự cao cấp. Người nghèo không mua nổi.”
“Nghe nói Thạch Chí Kiên sẽ gom đủ năm chục triệu trong vòng một tháng để khai thác dự án này. Hắn tưởng mình là thượng đế sao?”
“Chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy rõ ràng thôi. Phim của bọn hắn sắp chiếu lên rồi. Đến lúc đó phòng vé bán chạy, hơn một triệu kiếm được dễ như trở bàn tay.”
“Khoác lác! Bán vé hơn một triệu? Bộ trước đó là Độc Tí Đao, ngươi cho rằng Thần Thoại cũng có thể sao?”
…
Thạch Chí Kiên ngồi xe Bentley đến Minh Báo ở Sài Loan.
Từ trên xe bước xuống, Thạch Chí Kiên đã nhìn thấy một nhóm người vây xung quanh cổng Minh Báo. Nhìn từ trang phục thì rõ ràng là học sinh.
Những học sinh đó đang dùng sơn đỏ viết lên những tấm áp phích dán trên tường: “Minh Báo khốn kiếp, hãy tiếp tục ký hợp đồng với Cổ Long.”
“Chống lại Minh Báo, ta phải theo luật thôi.”
Thạch Chí Kiên ngẩn người. Hắn bảo Trần Huy Mẫn ngừng xe, còn mình thì bước đến hỏi những học sinh đó: “Các ngươi không sợ bị bắt sao? Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Đám học sinh kia thấy Thạch Chí Kiên cầm theo cặp công văn, ăn mặc lịch sự, vội nói: “Chúng ta muốn đả đảo Minh Báo.” Ngay sau đó, bọn hắn lập tức nói ra nguyên nhân.
Đầu to Cổ Long hợp tác với Minh Báo đăng truyện Sở Lưu Hương nhận được thành công lớn, thuận thế ký tiếp Vô Tình Kiếm Khách Đa Tình Kiếm, từ Sở Lưu Hương chuyển sang Tiểu Lý Phi Đao.
Hiện tại Kim Dung đã thoái ẩn giang hồ, toàn bộ thế giới võ hiệp cũng chỉ có Cổ Long mới có thể giơ cao lá cờ minh chủ. Một khi tiểu thuyết của hắn được đăng lên là sốt đến lạ thường.
Tuy nhiên, nhà xuất bản đảo Formosa đã ném cành ô liu với Cổ Long, trực tiếp bỏ ra một triệu tiền Đài Loan mua một tác phẩm của hắn.
Cổ Long còn băn khoăn đến giao tình với Minh Báo, chủ động đàm phán với Minh Báo, yêu cầu thêm thù lao. Như vậy hắn cũng tiện từ chối lời mời của nhà xuất bản đảo Formosa.
Tuy nhiên, lão đại Kim Dung là người nào chứ? Từ trước đến nay, hắn ít khi nhượng bộ tiền bản quyền, tính toán chi li từng xu một.
Cho nên, đàm phán không thành công. Tính cách của Cổ Long vốn rất nặng thói xấu giang hồ. Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa. Ngươi nói nghĩa khí, ta kính trọng ngươi ba phần. Nếu ngươi không nói nghĩa khí, đến cả cha mẹ cũng không nói được ta. Vì thế, hắn chấm dứt đăng Tiểu Lý Phi Đao, trong đêm ngồi máy bay trở về đảo Formosa.