Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 612 - Chương 612. Ta Rất Thích Ngươi

Chương 612. Ta rất thích ngươi
Chương 612. Ta rất thích ngươi

Tô Ấu Vi và Xú Ngư Minh còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy hai đứa bé từ trong một gian phòng chạy ra.

“Cha, là ai đến vậy?” Đứa bé gái rõ ràng là Tuệ Anh Hồng.

“Cha, cơm thịt nướng mà ngươi mang về từ công ty có thể ăn được không?” Không cần phải nói, đứa bé trai này chính là ca ca của Tuệ Anh Hồng, Tuệ Thiên Tứ.

Xú Ngư Minh nghe xong, sắc mặt tái nhợt, vội giải thích với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi tuyệt đối đừng nên hiểu lầm. Cơm thịt nướng không phải là ta lấy thêm. Là phần cơm trưa nay ta không nỡ ăn nên mang về.”

“A Minh, hắn là ai vậy?” Một nữ nhân từ bên trong gian phòng đi ra, cầm cúc áo và kim khâu trong tay. Nhìn qua, có vẻ như đang làm gia công.

Thạch Chí Kiên biết đây là vợ của Xú Ngư Minh, vội chào hỏi: “Xin chào, ta họ Thạch.”

Xú Ngư Minh vội kéo vợ của mình lại, cúi đầu với Thạch Chí Kiên: “Đây là ông chủ của chúng ta, là Thạch tiên sinh mà ta hay nói với ngươi đấy.”

Nữ nhân luống cuống, vội bỏ kim khâu trong tay xuống, học theo cách của Xú Ngư Minh, hai tay lau lên người, lúc này nàng mới cung kính cúi chào Thạch Chí Kiên: “Cảm ơn Thạch tiên sinh, cảm ơn Thạch tiên sinh. Nếu không nhờ ngươi, cả nhà chúng ta đã chết đói rồi.”

Lúc này, Thạch Chí Kiên nhiều ít cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn.

Tô Ấu Vi một mình thuê một phòng như thế, bên trong còn trống một gian.

Vừa lúc Xú Ngư Minh bị chủ nhà thuê đuổi ra khỏi nhà, không còn chỗ để đi. Tô Ấu Vi biết được tình huống đã gọi bọn hắn về ở chung.

Hai vợ chồng Xú Ngư Minh vô cùng cảm kích Tô Ấu Vi, lập tức giúp Tô Ấu Vi dọn dẹp nhà cửa, giống quản gia và bảo mẫu của nàng.

Tô Ấu Vi cũng không để ý nhiều như vậy. Nhiều người thì ở sẽ vui vẻ hơn.

Nàng không thích cảm giác quạnh quẽ một mình trước kia.

Huống chi, nàng có thể cùng với hai đứa bé Tuệ Anh Hồng và Tuệ Thiên Tứ học chữ, cảm giác hai đứa như em trai em gái của mình.

“Thạch tiên sinh, ngươi yên tâm đi. Chúng ta không chiếm tiện nghi của Tô tiểu thư đâu.”

“Đúng vậy, tháng này chủ yếu nộp tiền học phí cho tụi nhỏ cho nên chúng ta đã tiêu hết tiền để dành. Nhưng bây giờ chúng ta đang chịu khó làm thêm. Tháng này sẽ phụ tiền nhà với Tô tiểu thư.”

“Không cần đâu mà, Minh thúc Minh tẩu.” Tô Ấu Vi vội khoát tay: “Các ngươi giống như người nhà của ta, thường xuyên nấu cơm cho ta ăn, còn giúp ta quét dọn nhà cửa. Chúng ta là người một nhà mà.”

Mọi người nói với nhau cả nửa ngày, cuối cùng để người trung gian là Thạch Chí Kiên quyết định.

Thạch Chí Kiên quyết định cái quỷ.

Hắn vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Kết quả cuối cùng nhất chính là không có kết quả.

Ở cùng với Tô Ấu Vi một hồi, vợ của Xú Ngư Minh rất nhạy bén kéo chồng con vào phòng của mình, sau đó nàng quay đầu lại mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi nói chuyện với Tô tiểu thư đi nhé. Lỗ tai của chúng ta không được tốt. Nếu ngươi có việc gì cần, cứ việc lớn tiếng gọi chúng ta.”

Xú Ngư Minh cũng thò đầu từ giữa phòng ra: “Đúng vậy, chúng ta đều bị điếc. Sét đánh cũng chẳng nghe thấy. Thạch tiên sinh và Tô Ấu Vi muốn làm gì thì làm, đừng khách sáo.”

Càng tô càng đen.

Thạch Chí Kiên vốn muốn vào phòng ngủ của Tô Ấu Vi, bây giờ nghe Xú Ngư Minh nói như vậy, đương nhiên hắn không thể làm như thế. Hắn lập tức tằng hắng một cái, nói bây giờ cũng muộn lắm rồi, hắn phải về nhà.

Cũng may vợ của Xú Ngư Minh linh trí, đẩy Tô Ấu Vi và Thạch Chí Kiên vào phòng, nói: “Tốt xấu gì cũng phải uống tách trà rồi mới đi chứ.”

Chờ Thạch Chí Kiên vào phòng xong, nữ nhân mới vỗ tay, thở ra một hơi. Xú Ngư Minh tiến lại gần hỏi vợ của mình: “Vừa nãy ta không phải nói sai cái gì chứ?”

Nữ nhân nguýt hắn một cái: “Ngươi không sai nhưng ngươi quá ngốc.”

Trong phòng của Tô Ấu Vi.

Trang trí trong phòng rất đơn giản. Một vài bộ đồ, hai đôi giày, một cái giường. Rất khó tưởng tượng đây là phòng của một mỹ nữ.

Ánh mắt Thạch Chí Kiên quét một vòng, bỗng nhiên bị tấm bảng đen trên đầu giường thu hút.

Đây là thứ mà Tô Ấu Vi dùng để luyện chữ.

Thạch Chí Kiên thuận tay cầm lên, chỉ thấy bên trên có vết tích được lau đi, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy được chữ A Kiên, Thạch Chí Kiên.

“Tại sao, ngươi viết tên của ta à?”

“Ta không có, ta…” Tô Ấu Vi bị nhìn thấu tâm tư, không biết nên giải thích như thế nào, ngượng ngùng cúi đầu, hai tay vân vê góc áo không dám nhìn vào mắt của Thạch Chí Kiên.

Vừa rồi vào phòng nhanh quá, nàng không kịp giấu tấm bảng đi. Mấy chữ này, nàng đêm nào cũng viết. Mỗi lần viết là mỗi lần nhớ đến hắn. Nhớ đến hắn là có thể mơ được một giấc mơ đẹp.

Thạch Chí Kiên mỉm cười, hắn bỗng nhiên cầm lấy phấn viết mấy chữ lên bảng: “Để ta kiểm tra ngươi một chút. Ngươi có biết mấy chữ này là gì không?”

Tô Ấu Vi ngẩng đầu nhìn, là bốn chữ.

“Ta rất thích ngươi.” Giọng nói của Tô Ấu Vi càng lúc càng thấp, sau đó vội vàng lắc đầu: “Ta không biết.”

“Ngươi ngốc quá.” Thạch Chí Kiên bước qua, nắm lấy vai của nàng: “Nào, để ta dạy cho ngươi. Chữ thứ nhất đọc là “ta”, rồi đến “rất thích”, cuối cùng là chữ “ngươi”.

“Được rồi, ngươi đọc lại lần nữa đi.” Thạch Chí Kiên nói.

Mặt của Tô Ấu Vi đỏ đến không thể đỏ hơn, ánh mắt như nước: “Ta rất thích ngươi.”

“Đúng rồi, chính là ý này.” Thạch Chí Kiên nâng cằm của nàng lên, nhìn thẳng vào mắt của Tô Ấu Vi: “Tô Ấu Vi, ta cũng rất thích ngươi.”

Hết chương 612.
Bình Luận (0)
Comment